
nh trăng khuynh chiếu vào thân
thể hắn, lấp lánh sinh huy. Ta bất giác tiếng tới gần hắn, thấp giọng
gọi một tiếng “Sở Thanh vương.”
Hắn vẫn không quay đầu lại, như cũ đứng yên nhìn lên vầng minh
nguyệt, “Không biết hoàng phi hẹn bổn vương đến tận đây là có chuyện gì
chỉ giáo?”
“Ta muốn cùng Vương gia làm một cuộc giao dịch.” Ta tới gần hắn, cùng sóng vai mà đứng, nhất tề nhìn lên vầng minh nguyệt kia.
Từng đợt cười khẽ từ trong miệng hắn dật ra, gió thổi phiêu phiêu
khiến sóng hồ gợn lên từng đợt, “Ngài dựa vào cái gì mà tin chắc rằng
bổn vương là đồng ý cuộc giao dịch này?”
“Vương gia đã phó ước, không phải sao?”
“Ngươi dựa vào đâu mà nói vậy?”
Ta trầm tư một lúc lâu rồi nói, “Chỉ bằng ngày ấy ở bên ngoài Dưỡng
Tâm điện, lúc ta thần trí mơ hồ, chính vương gia đã đem ta về Chiêu
Phượng cung.”
Những lời này vừa nói ra liền có thể khiến hắn liếc mắt nhìn ta, thần sắc vẫn là lạnh nhạt như trước mà lại mang chút ưu thương, chỉ là loáng thoáng trong ánh mắt hắn mang theo thần sắc tán thưởng, “Bổn vương rốt
cục đã biết vì sao Hoàng Thượng lại sủng ái một kẻ trông bình thường
không có gì mỹ lệ như ngươi đến vậy.” Chợt thu hồi ánh mắt đang dừng
trên người ta, hắn lại ngước lên nhìn vầng minh nguyệt, “Nói đi, là giao dịch gì?”
Giờ Thân một khắc, các nô tài trong Chiêu Phượng cung ra vào liên tục từng đợt, trong tay họ một chậu lại một chậu nước ấm thay mới không
ngừng, bốn phía thắp đèn sáng rực.
Ta nằm trên giường ho khan không ngừng, chiếc khăn trong tay Hoán Vi
đã bị máu tươi nhiễm đỏ. Ngự y dùng tơ hồng bắt mạch cho ta, liên tiếp
lắc đầu thở dài.
“Hoàng phi…… Ngài đừng dọa nô tỳ mà!” Hoán Vi gấp đến độ nước mắt đều tràn ra, không ngừng lấy khăn tay lau máu đang tuôn từng miệng ta.
Kỳ Hữu như một trận gió lốc xông vào, chân còn chưa đứng vững đã liền xông tới túm lấy ngự y, hướng hắn quát, “Nàng làm sao vậy, nàng rốt
cuộc làm sao vậy!”
Lực đạo của hắn quá lớn, khiến ngự ý thiếu chút nữa thở không nổi, gương mặt cũng đỏ ké lên, “Hoàng Thượng…… xin bớt giận.”
Hắn dần dần bình phục lửa giận, buông tay ra, lạnh lùng hỏi, “Đem
bệnh tình của Đế hoàng phi nói cho trẫm, một chữ cũng không được sót.”
Ngự y dùng dùng tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán, “Hoàng phi thể
chất thật sự quá suy yếu, huyết khí không đủ, trong cơ thể còn ẩn tàng
độc chất chưa tẩy trừ hết, hơn nữa bệnh cũ lại đột nhiên tái phát, dẫn
đến bị ho khan không ngừng, trong đàm còn mang theo máu.”
Thanh âm của Kỳ Hữu đề cao vài phần, kích động hỏi, “Khả năng chữa khỏi là bao nhiêu?”
“Này…… Trị thì có thể trị, nhưng hoàng phi trong người mang tâm bệnh, nếu khúc mắc này không mở ra, sợ là mệnh…… chẳng giữ được bao lâu.” Ngự y nơm nớp lo sợ đáp lời Kỳ Hữu, đổi lại là một cơn đại thịnh nộ, “Cút…… Một đám phế vật, tất cả đều cút đi cho trẫm!”
Từng trận rống giận tràn ngập toàn bộ tẩm cung, tất cả nô tài hầu như đều trốn khỏi. Sự im lặng trong nháy mắt càng làm cho tiếng ho khan của ta thêm chói tai, hắn quỳ bên cạnh giường, nắm chặt tay của ta nói,
“Phức Nhã, nàng trăm ngàn lần không thể có việc gì, nàng luôn luôn kiên
cường, tuyệt đừng để chút ốm đau này khiến tinh thần mình sa sút. Đều do ta không tốt, đều do ta…… Nàng nhất định phải hảo khỏe lại.”
Nhìn vẻ mặt đau xót của hắn, ta không khỏi nở một nụ cười khổ, dùng
sức ngừng ho, đem máu tươi trong miệng nuốt ngược về cuống họng, ta nắm
ngược tay hắn, nói, “Hoàng Thượng, nô tì muốn cầu xin ngài một việc.”
“Nàng nói đi……”
“Nô tì muốn về nhà…… Nô tì rất nhớ phụ hoàng, rất nhớ mẫu hậu……”
Thanh âm của ta dần trở nên hư vô phiêu miểu, khiến cho hắn cả người
cứng đờ, ta lại nấc từng cơn mà nói, “Nô tì rất sợ, nếu lần này không
thể trở về gặp bọn họ, liền vĩnh viễn…… không còn cơ hội.”
“Nàng sẽ không có chuyện gì đâu, ta tuyệt đối không cho phép nàng xảy ra chuyện!” Hắn nắm chặt tay ta, bàn tay lại dùng thêm vài phần khí
lực, như thể chỉ cần buông lỏng một chút, ta liền rời đi.
Ta nhìn vào mắt hắn thật sâu, trong lòng run rẩy không ngừng, nhưng
ta vẫn cố gắng ẩn nhẫn, “Hoàng Thượng, đây là tâm nguyện cuối cùng của
nô tì, xin ngài đáp ứng đi.”
Hắn cúi đầu lảng tránh ánh mắt ta, trầm tư hồi lâu, rốt cuộc vuốt cằm gật đầu, “Ta đáp ứng, nàng muốn cái gì ta đều đáp ứng! Chỉ cần nàng có
thể hảo hảo khỏe lại…… Chỉ cần nàng có thể hảo hảo khỏe lại……”
Tối nay hắn lại bồi ta trắng đêm, bỏ mặc Lục chiêu nghi đang mang
long thai, bỏ mặc hôm nay là đại hôn của Doãn Tinh, nếu là trước kia, ta thật sự sẽ vô cùng cảm động. Hắn thủy chung không nhắm mắt lấy một
khắc, không ngừng lặp lại ở bên tai ta, “Nàng nhất định phải hảo hảo
khỏe lại”. Có nước mắt không ngừng xẹt qua khóe mắt, ta thật sự chưa
từng, chưa từng hoài nghi tình yêu của hắn dành cho ta, nhưng là…… phần
ái tình này đã không còn nguyên vẹn như xưa, nó đã trộn lẫn quá nhiều âm mưu cùng lợi dụng!
Ta hận…… ta hận hắn, hận hắn vì sao muốn lợi dụng tình yêu của chúng ta.
Vì sao hắn muốn làm đế vương?
Vì sao khiến ta trở thành vật hi sinh cảu cuộ đấu tranh chốn hoàng cung?
Nhân sinh nếu có thể mãi như lúc ban đầu