
i, cười đến cuồng đại “Đương kim hoàng thượng thật sự là vô tình nha …. Vì muốn tự bảo vệ
mình, để Vân Châu một mình gánh vác cả thảy.”
Ta lẳng lặng nghe nàng nói, ánh mắt thủy chung ngừng lại trên người
Vân Châu, bóng dáng của nàng quỳ đó, mảnh mai và cô tịch. Ta cũng đồng
thời hiểu được vì sao hôm qua Kỳ Hữu lại hạ chỉ sắc phong nàng làm phu
nhân, mục đích của hắn chỉ có một, khiến đố kỵ của cả hậu cung dành cho
nàng dâng cao, khiến các nàng đẩy nhanh tốc độ diệt trừ Vân Châu, mới
xảy ra một màn hôm nay.
“Vân Châu, ngươi tốt nhất thành thật khai ra, mục đích ngươi tiến
cung là gì, là ai đã phái ngươi đến hoàng cung?” Thanh âm của Đỗ Hoàn
kiều mị mà không kém phần nghiêm túc, quyết đoán vang lên.
Vân Châu cúi đầu, cái gì cũng không nói, lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt đất. Tĩnh phu nhân đột nhiên từ trên ghế đứng dậy, đi đến trước mặt
nàng, một tay đưa ra kháp trụ cằm nàng, khiến nàng phải nhìn thẳng lên,
ánh mắt nghiêm nghị: “Ngươi cho rằng bản thân không nói gì thì chúng ta
sẽ không có biện pháp?” Nàng liếc mắt nhìn về phía Đỗ Hoàn một cái
“Hoàng hậu nương nương, người xem ….”
Đỗ Hoàn trầm tư trong chốc lát “Tĩnh phu nhân, bổn cung đem quyền xử trí nàng ta giao cho ngươi.”
Tĩnh phu nhân kỳ quái liếc nhìn nàng một cái, trầm mặt giây lát:
“Người đâu, đánh cho ta, đánh tới khi nào ả nói thì thôi” Lời của nàng
vừa dứt, vài tên thị vệ liền đem trường côn nhanh chóng tiến vào, xem ra đã có chuẩn bị từ trước. Ta dùng sức huy khai cánh tay Nam Nguyệt,
nhưng nàng lại tuyệt đối không buông: “Vương gia đã có căn dặn ta, ngươi tuyệt đối không thể tiến vào.”
“Nếu ta nhất định muốn vào thì sao?” Ánh mắt vốn dĩ dán chặt về phía
Vân Châu của ta bất ngờ chuyển sang liếc nhìn nàng, gắt gao liếc nhìn.
Cánh tay giữ ta lại tăng thêm vài phần lực đạo: “Như vậy, ta hiện tại liền vạch trần thân phận của ngươi.”
“Tùy ngươi ….” Ta hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, ta muốn đến
bên cạnh Vân Châu, căn cứ tình trạng hiện giờ của Vân Châu, vốn không
thể chịu nổi trượng hình này, ta không thể để nàng trước khi chết còn
phải chịu đựng hình phạt tàn khốc như vậy.
“Ngươi không sợ sau khi thân phận ngươi bị vạch trần, địa vị của
hoàng thượng sẽ vì thân phận ngươi mà bị uy hiếp? Hắn chẳng những chứa
chấp nhi nữ của Thẩm Tuân, còn che giấu cho Hạ quốc công chúa” Nàng đè
thấp thanh âm nhắc nhở ta, nhưng những điều này chẳng thể dập tắt ngọn
lửa phẫn nộ trong ta, không còn cách cục cựa, chỉ có thể trừng mắt nhìn
nàng.
“Vương gia cũng chỉ muốn tốt cho ngươi, hắn kỳ thật ….” Nàng mở miệng muốn thay Kỳ Tinh giải thích điều gì, lại bị ta cắt ngang: “Phải nha,
hắn đối với ta cũng thật hảo, lợi dụng ta hãm hại Vân Châu, lợi dụng ta
đả kích Kỳ Hữu, lợi dụng ta để bước lên đế vị. Hắn đối xử ta tốt như
vậy, ta nhất định sẽ nhớ kỹ. Còn có ngươi nữa, Nam Nguyệt!”
Nàng chua xót mỉm cười: “Cảm ơn ngươi, vì đã ghi nhớ ta.”
Ánh mắt ta chuyển về phía Vân Châu lúc này đã bị thị vệ ấn chặt
xuống, Tĩnh phu nhân từ trên cao lếc xuống nhìn nàng. “Ta cho ngươi cơ
hội cuối cùng, ngươi có khai không?”
“Vân Châu …. không có gì để nói” Thanh âm của nàng thập phần suy yếu, nhưng lại kiên định vô cùng. Hai nắm đấm của ta siết chặt, tâm tư của
Vân Châu dành cho Kỳ Hữu quả thật cứng cỏi bất dịch, thủy chung không
đổi sao? Nhưng Kỳ Hữu đã cho nàng những gì, là vứt bỏ a.
Vân Châu, vì thế nào ngươi lại không vì mình ngẫm lại, bốn năm trước, ngươi buông tay tình yêu dành cho Kỳ Hữu, thanh toàn cho ta và hắn. Bốn năm sau, thật vất vả mới có thể khiến Kỳ Hữu vì ngươi đau lòng một lần, ngươi lại vì hắn, một mình nhận lãnh một trách nhiệm.
“Đánh cho ta” Tĩnh phu nhân vừa ra lệnh, hai gã thị vệ liền vung
trường côn, hung hăng đánh vào ngực, vào lưng, vào đùi Vân Châu. Ta nhắm chặt hàng mi, không dám nhìn cảnh tượng quá đỗi tàn nhẫn. Nhưng một
tiếng rên rỉ cố nén hạ đến mức thấp nhất lại lọt vào tai, nước mắt từ
đâu lạnh lẽo tràn ra, phút chốc đầy mặt. Trong đầu óc trống rỗng của ta, Vân Châu bỗng xuất hiện, từng màn, từng màn một.
“Kiếp này chỉ cần có thể bầu bạn cùng cô nương và chủ tử, Vân Châu không còn cầu gì hơn.”
Nguyện vọng của ngươi vốn dĩ đơn giản như vậy, thủy chung lại không thể thực hiện được.
“Vì ta đã lao vào biển lửa để cứu lấy sinh mệnh của người quan trọng nhất với ta, đáng tiếc, chỉ là phí công.”
Rõ ràng ngươi biết biển lửa kia có thể lấy mạng của ngươi, vì sao lại có thể không cần suy nghĩ, liền lao vào để cứu ta, đơn giản chỉ vì ta
là người quan trọng nhất với ngươi sao?
“Hoàng thượng, hãy nể tình …. nô tỳ từng liều chết lao vào biển lửa cứu cô nương, tha thứ cho tội bất kính của nàng ….”
Vì cứu lấy một nô tỳ, ngươi liền đem ân tình ngày đó ra khẩn cầu Kỳ
Hữu, ngươi rốt cuộc là một nữ tử thế nào vậy hả, ngươi từ trước tới giờ, không biết vì bản thân suy nghĩ, lo lắng một lần sao?
Ta chậm trãi mở mắt, đột ngột huy khai cánh tay của Nam Nguyệt, chắc
chắn nàng không dự đoán được ta sẽ đột ngột thế này. Ta dễ dàng vượt qua nàng, chạy vào nội các, bổ nhào lên người Vân Châu, đem nàng chặt chẻ
bảo hộ dưới th