
ân. Không ai ngờ được có một người từ đâu vọt vào, hai gậy không chút lưu tình đánh thẳng vào lưng ta, nhưng ta không hề cảm thấy
đau đớn, bây giờ ta chỉ quan tâm một việc, bảo hộ Vân Châu.
Thị vệ mắt thấy tình hình như vậy, liền dừng lại, kinh ngạc nhìn
chúng ta, Vân Châu chậm trãi ngước lên, trên mặt bám đầy bụi bẩn, huyết
tinh chậm trãi chảy ra từ miệng nàng, nhiễm đỏ cả mặt, lan đỏ cả một
khoảng đất. Ta đưa tay, run run vuốt ve gương mặt nàng: “Châu nhi ….” Ta khẽ khàng gọi một tiếng.
Nàng bỗng trợn to hai mắt, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm ta,
giương môi như muốn nói điều gì “Ngươi …. ngươi …..” nhưng lại vô pháp
thành câu, ta biết thể lực của nàng vốn đã tinh kiệt, chỉ còn giữ được
một chút khí lực cuối cùng, cứng rắng chống đỡ thần trí bản thân. Ta
cũng biết được nàng đang muốn nói gì, ta dùng sức gật đầu, kề sát tai
nàng, dùng thanh âm nhỏ đến mức chỉ có chúng ta nghe thấy, nói: “Châu
nhi, nghe cho rõ đây, ta là Phan Ngọc, ta không hề chết, ta vẫn luôn bên cạnh muội.”
Ánh mắt nàng phút chốc sáng rỡ, trên gương mặt lấm lem xuất hiện nụ
cười, nàng gắng sức xoay trở thân mình, chỉ để nói với ta ba chữ: “Thực
xin lỗi.”
Ta vạn vạn cũng không ngờ, sau khi biết được thân phận ta, nàng chỉ
nói ra ba tiếng “Thực xin lỗi” này, nàng thế nhưng lại nói xin lỗi với
ta.
Ta biết nàng sợ ta ghét chuyện nàng đã là nữ nhân của Kỳ Hữu, nhưng đối với ta, ta có thể ghét nàng sao? Ta làm sao có thể ….
“Hay cho một cặp chủ tớ tình thâm” Tĩnh phu nhân khinh thường hừ nhẹ, tao nhã cầm chén trà trên bàn nhấp một ngụm nhỏ.
“Lôi ả nô tỳ này ra, tiếp tục đánh” Vừa lên tiếng là Lục chiêu nghi, vẻ mặt đạm mạc không biểu tình.
Vừa nghe lời này của nàng, ta lập tức quỳ xuống, dùng hết sức dập
đầu, cầu xin các nàng buông tha Vân Châu: “Van cầu các vị nương nương
đừng tra tấn chủ tử của ta thêm nữa, nàng vốn chẳng còn bao lâu thời
gian nữa, cầu các người cho nàng thanh thản ra đi …. Cầu các người!”
“Ngươi là ai mà dám trước mặt chúng ta thay ả cầu tình?” Đặng phu
nhân từ trên ghế đứng dậy, giận dữ bác bỏ lời ta, tất cả những người ở
đây, cũng không có ai vì lời khẩn cầu của ta mà mảy may động dung.
Ta đột nhiên giật mình, đờ đẫn người vì sự vô tình trong lời nói của
các nàng, cùng với những ánh mắt vô tình kia, tình hình lúc này chỉ có
thể lấy bốn chữ “lòng người đen bạc” mà hình dung. Nay Vân Châu đã thê
thảm như vậy, các nàng còn không chịu buông tha sao?
“Cai quản lục cung là chức trách của bổn cung, quyết không cho phép
nghịch thần chi nữ giảo lộng hoàng thượng, họa loạn hậu cung. Huống hồ,
bổn cung chấp chưởng kim ấn, nắm giữ quyền sinh sát giai lệ ba nghìn.
Nàng ta đã làm sai, dĩ nhiên phải chịu tội” Đỗ Hoàn vốn trầm mặt từ đầu
tới giờ nay cũng đã cất tiếng, nói hay đến độ quan miện đường hoàng,
nghĩa chính từ nghiêm.
Ta cười lạnh. Các nàng đối xử với Vân Châu như vậy chẳng qua bởi vì
thời gian trước hoàng thượng sủng ái Vân Châu, đe dọa địa vị của các
nàng, nay được diệt trừ mầm họa, thống khoái trong lòng. Nói trắng ra,
tất cả đều vì tư tâm. Trong các nàng, có ai thật tâm suy nghĩ cho hoàng
thất, suy tính vì Kỳ Hữu?
Ánh mắt của ta lẳng lặng từng chút một đảo qua Đỗ Hoàn, Ôn Tĩnh
Nhược, Đặng phu nhân, Lục chiêu nghi. Việc xảy ra hôm nay, cả đời ta sẽ
ghi khắc.
Một ngày kia, ánh kiêu dương quyến rũ bao trùm không gian, bốn phía
gió thổi phiêu linh, tâm tình như chết lặng, sau khi thị vệ đem ta lôi
ra ngoài, Vân Châu chịu thêm hai bản nữa, trút hơi thở cuối cùng. Nước
mắt của ta thủy chung bồi hồi trong hốc mắt, quật cường không chảy
xuống, giương mắt nhìn bốn vị nương nương rời đi, vừa đi vừa bàn luận.
“Thật không nghĩ tới, mới ba mươi mấy bản đã chết.”
“Chết cũng đáng, con gái của nghịch thần mà còn muốn được hoàng thượng sủng ái, quý sủng lục cung.”
“Chỉ mệt cho Tĩnh phu nhân, trong thời gian này còn phải lo tố giác thân phận thật sự của tiểu tiện nhân này.”
…..
Móng tay ta hung hăng cắm chặt vào lòng bàn tay, răng nanh cũng dùng
sức cắn lấy môi dưới, đến nổi có thể ngửi được mùi máu trong khoang
miệng, ta chờ tất cả mọi người rời đi, rốt cuộc rơi lệ. Chính các trống
vắng, Vân Châu lẳng lặng nằm trên mặt đất lạnh như băng. Ta quỳ gối nhìn gương mặt phảng phất ý cười đầy ngọt ngào đó, nàng trông như đang ngủ,
thật sự rất an tường. Nhìn nàng như vậy, ta cũng khẽ nở nụ cười.
“Nếu ta nói phong thư nặc danh kia không phải do vương gia gửi cho
Tĩnh phu nhân, ngươi có tin không?” Nam Nguyệt ở trước mặt Vân Châu quỳ
xuống, ngữ khí thực mờ mịt, thực lãnh đạm, vô cùng nghiêm túc “Vương gia không có lý do gì để làm như vậy ….”
“Đủ rồi, người cũng đã chết, ngươi có nói gì cũng đâu còn ý nghĩa?”
Ta vô lực trả lời nàng một câu, hiện tại ta chẳng con dư chút tâm tình
nào để nghĩ đến cung đình đấu tranh phức tạp, ta chỉ muốn hảo hảo bồi
Vân Châu trong chốc lát.
“Ngươi tưởng rằng ta nguyện ý nói chuyện với ngươi sao? Vương gia vì
ngươi suýt chút nữa bỏ quên hết thảy, ngươi lại cứ như vậy hiểu lầm hắn” Nàng kích động túm lấy cổ áo ta, kích động hướng ta gào thét, ánh mắt