
ó lại tự
tay bóp chết tia kỳ vọng này. Mẫu thân lạnh lùng, phụ hoàng lợi dụng,
hắn có phải hay không bi ai đến cùng cực?
Lẳng lặng nhắm lại hàng mi, hồi tưởng đến ánh mắt không có lấy một
tia hối hận của Vân Châu, trong khoảnh khắc này, ta liền bừng tỉnh đại
ngộ. Phong thư nặc danh kia rất có khả năng do chính Vân Châu gửi. Bởi
vì nàng quá yêu Kỳ Hữu, tình yêu đó chỉ cần cho đi mà không cầu nhận
lại. Với ta, điều thật khó, rất khó chấp nhận.
“Ngày mai sẽ có người đem các nô tài của Phiên Vũ các phân phát tới
các cung, ngươi tính đi con đường nào?” Hàn Minh vô thanh vô thức đến
bên cạnh ta, hai mắt ẩn chứa xúc cảm phức tạp, lại hàm chứa một tia chân thành. Lúc này gặp lại hắn, cảm giác xấu hổ khi trước đã hóa thành hư
không, ta bình tĩnh đối diện hắn, khóe miệng vẽ thành một nụ cười nhẹ:
“Ngươi cảm thấy ta nên đi tới nơi nào?”
“Ta lặp lại câu nói cũ, nếu ngươi muốn rời khỏi nơi thâm cung đại
điện viện này, ta liền hướng hoàng thượng cầu ngươi” Khẩu khí mặc dù
lạnh lùng, nhưng đã có mấy phần mềm mỏng.
Ta như trước lắc đầu: “Hoàng thượng đã nhận định ta là người của Kỳ
Tinh, không có khả năng thả ta đi, trừ phi …. ta đem thân phận thật sự
của mình nói ra, nhưng nếu như vậy, ta càng không có khả năng rời khỏi
nơi này. Tự bước vào hồng tường cao vạn trượng, số phận coi như đã định
cả đời phải gắn liền cùng cung đình chi tranh, không thể thoát khỏi.”
“Vậy, ngươi cam nguyện chịu khổ?” Hắn trầm mặc mất một lúc rồi đột ngột lên tiếng, đề cao vài phần âm lượng, vài phần lo lắng.
“Là đau khổ, là mệt mỏi, là bi thống, ta đều đã kiên cường bước qua,
ngươi cho rằng trên đời này còn có gì có thể ngăn cản ta?” Ta tươi cười
đến lóa mắt, ánh mắt hắn nhìn ta loại toát ra một tia mê ly. “Nay trên
thế gian này, ta đã mất đi một người có thể tin” Sự phản bội của Kỳ Tinh quả thực khiến tâm ta hoàn toàn nguội lạnh.
“Ta có thể ở bên cạnh ngươi, thủ hộ cho ngươi được không?” Những lời
này cơ hồ hắn đã kìm nén rất lâu, khi thốt ra, thanh âm hiện rõ một tia
run run. Ta lắc đầu cự tuyệt, ta không muốn lôi thêm bất kỳ ai xuống
nước nữa, đây là chuyện của ta, ta muốn bản thân mình tự thân hoàn
thành.
Hắn bi thương cười, một nụ cười mà bao hàm biết bao cảm xúc: “Ai cũng đều có một người mà bản thân muốn bảo hộ, nếu ngươi muốn bảo hộ Kỳ Hữu, vậy thì ngươi, sẽ do Hàn Minh ta đây bảo hộ” Hắn nói vô cùng kiên định, khiến cho ta vô cùng sửng sốt, hắn có biết bản thân đang nói gì không?
“Hàn Minh!” Một thanh âm bén nhọn vang lên, quán triệt khắp đình viện tĩnh lặng khiến ta với hắn đồng loạt quay lại nhìn. Linh Nguyệt công
chúa bước nhanh về phía chúng ta, trên mặt hỗn loạn bi thương cùng phẫn
nộ. Ta thở dài, phiền toái tựa hồ lúc nào cũng đi theo ta.
“Ta tự hỏi bản thân gả cho ngươi làm vợ, trước sau an thủ bổn phận,
đối với ân oán của ngươi, mẫu phi và Tam ca ta cũng không hề nhúng tay
tham gia, thậm chí dốc hết sức lực, đứng trước mặt bọn họ nói tốt về
ngươi, thiếu chút nữa đã phải trở mặt với mẫu phi. Ngươi lại không cho
ta lấy một phần săn sóc, quan tâm. Hiện tại, ngươi lại đem mọi quan tâm
cấp cho nha đầu này, còn muốn bảo hộ nàng? Còn ta thì sao?” Nàng vô cùng đau đớn cất câu hỏi, toàn thân phủ một mảng bi thương, khiến cả ba
người một phen bi thương tràn ngập.
Hàn Minh thủy chung chỉ nhìn nàng, nhất ngữ bất phát, trên mặt Linh
Nguyệt chỉ còn nộ khí khó coi, ánh mắt uất giận của nàng dần chuyển
hướng về phía ta, oán hận chỉ tay vào mặt ta: “Con tiện tỳ nhà ngươi,
câu dẫn tam ca bất thành, lại tới đây câu dẫn tướng công của bổn công
chúa, ngươi rốt cuộc muốn gì?”
“Câm miệng!” Hàn Minh quát lên một tiếng, đậm đặc lửa giận.
“Ngươi bảo ta câm miệng? Ta thật sự không hiểu nổi, ả có điểm nào có
thể sánh với ta, Hàn Minh ngươi nói xem …. ả có điểm nào tốt hơn ta?”
Linh Nguyệt càng nói càng kích động, điên cuồng nắm lấy vạt áo trước
ngực của Hàn Minh.
Hàn Minh cũng không có phản kháng, chỉ yên lặng tùy ý để nàng xé rách vạt áo, dùng thanh âm kiên định mà hồi đáp: “Nàng so ra quả thật kém
công chúa, không có khuynh thế mỹ mạo, cũng không có thân phận cao quý,
càng không thể đối đáp ta bằng chân ái như công chúa đã làm.”
“Vậy ngươi vì sao ….” Tay nàng vẫn như trước, nắm chặt lấy vạt áo đã rách đến hỗn độn của Hàn Minh, thê lương cất tiếng.
“Bởi vì nàng ấy xứng đáng, xứng đáng để ta dùng cả phần đời còn lại
để bảo hộ” Khi Hàn Minh đem những lời này thốt ra, ta và Linh Nguyệt đều một phen bị dọa. Tay của nàng dần buông lỏng, đầu cúi thấp, nhưng người vẫn đứng thẳng như thường, nhưng bởi vì nàng vẫn đưa lưng về phía ta,
nên ta không thể thấy rõ biểu tình của nàng.
“Chẳng lẽ, ta không đáng để ngươi yêu?”
Hàn Minh chuyển tầm mắt từ Linh Nguyệt sang ta, dùng ánh mắt bi
thương nhìn ta, bên môi tràn ngập ý cười mờ mịt: “Ngay từ lần đầu gặp
nàng, tâm của ta đều trao hết cho nàng, không còn bất kỳ chỗ trống cho
ai khác.”
Một câu nói, đổi lấy một cái tát của Linh Nguyệt. Bốn bề tĩnh lặng,
chỉ có tiếng hít thở phập phồng. Ta nhìn thẳng vào ánh mắt thực sự
nghiêm túc của Hàn Minh, tâm tình của t