
được hay sao?
Lưu
Thụy Căn nói sẽ gọi điện thoại cho tôi, nhưng mà tôi không hề chờ điện thoại
của anh, mà trực tiếp đến thẳng nơi ở của anh luôn. Bất kể như thế nào, tôi
cũng phải làm cho rõ ràng. Đợi từ chín giờ đến mười giờ, lại từ mười giờ đợi
đến mười một giờ, tôi nhìn chằm chằm cửa ra vào, nhưng lại không có cảm giác vô
vị.
Khuôn
mặt của Lưu Thụy Căn, La Lợi, Joseph không ngừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi
suy nghĩ rất nhiều, nhưng mà, nhưng mà rốt cuộc tôi chẳng biết được rốt cuộc
mình đang suy nghĩ cái gì.
Mười
một giờ bốn mươi lăm, cuối cùng bên ngoài cũng đã vọng đến tiếng mở cửa, tôi
ngồi yên không động đậy, trong tích tắc, khuôn mặt của Lưu Thụy Căn xuất hiện ở
bên ngoài.
“Anh
sao thế?”. Tôi buột miệng hỏi, khuôn mặt của Lưu Thụy Căn lúc này, trắng bệch
đến sợ.
“Em đến
rồi à?”.
Anh cố
nhếch khóe môi, sau đó bước thấp bước cao đến chỗ tôi, tôi vội vàng chạy qua đỡ
lấy anh, “Rốt cuộc là anh bị làm sao thế?”.
“Không
có việc gì, chỉ là...” Anh vuốt ngực, “Chỉ là có chút không thoải mái, có chút,
có chút kho chi>
Nói
rồi, mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra trên đầu anh, đôi môi cũng trắng bệch, tôi sợ
đến nỗi muốn gọi 120.
Tôi bên
này đã lấy điện thoại ra rồi, Lưu Thụy Căn ở bên kia nói: “Đừng, đừng sợ, anh
nghĩ là anh uống nhiều trà quá.”
Tôi
bỗng nhớ ra câu chuyện của Lưu Thụy Căn từng kể, đó là lần đầu tiên chúng tôi
đi uống trà, lúc đó chúng tôi đang ở trong giai đoạn dở dở ương ương, có nghĩa
là, mặc dù đã xác định quan hệ rồi, nhưng mà lại chẳng hiểu gì, chẳng tiếp xúc
với nhau nhiều lắm, nhưng trong tim tôi, anh đã trở thành hình tượng một người
phát ra ánh hào quang lấp lánh lắm rồi. Hồi đó còn chưa đi sâu một chủ đề cụ
thể nào đó, sau một thoáng trầm ngâm và xấu hổ, Lưu Thụy Căn chỉ vào bình trà
nói: “Trà là một loại nước uống tốt, nhưng không được uống quá nhiều, nếu không
sẽ mất mạng đấy.”
“Không
phải chứ?”.
“Thật
đó. Anh nghe người ta nói như vậy, đã từng có hai bảo vệ của một xưởng trà, ban
đêm gác xưởng trà chẳng có việc gì làm nên ngồi đánh bài, ai thua phải uống một
ly trà. Hai người chơi thế cả đêm, khi về cả hai người đều thấy trong người
không ổn, nhưng chẳng ai nghĩ ngợi gì nhiều. Thực ra lúc đó họ đã say rồi, say
thật rồi, gọi là say trà.”
“Hơ,
còn có việc say trà hả, trò này nghe có vẻ nho nhã nhỉ?”. Tôi cũng vui vì có
nội dung và nói chuyện, vội vàng nói tiếp, “Vậy say rượu và say trà khác nhau
nhiều lắm nhỉ?”.
“Còn
phải xem tình hình, say trà đương nhiên là vẫn tỉnh táo, nhưng nếu xử lý không
tốt, còn ghê hơn uống rượu nhiều. Lúc nãy anh nói mất mạng không hề nói quá
đâu. Hai người bảo vệ đó, một người có vợ, sau khi về nhà, vợ thấy chồng mình
có gì đó không ổn, giết một con gà hầm canh, rồi bắt chồng uống nên chẳng có
việc gì xảy ra. Còn người kia, trở về nhà gục luôn, không dậy nữa.”
Đó là
lần đầu tiên tôi nghe nói uống nhiều trà có thể mất mạng, thật sự có chút gì đó
không tin lắm, Lưu Thụy Căn lại nói: “Bình thường chúng ta đều hay nói uống trà
vào xót ruột, nói theo cách của người dân hay nói là, chất nhầy trong bao tử bị
trà rửa sạch hết, nên không t. Còn nếu như nói theo khoa học, uống nhiều trà sẽ
làm cho các chất điện giải trong cơ thể không giữ được cân bằng, làm cho một
vài chất trong cơ thể cũng mất cân bằng theo.”
Tôi
nghe anh nói có đầu có đuôi như thế, nên tin luôn: “Thế uống bao nhiêu mới gọi
là uống nhiều nhỉ?”.
“Yên
tâm đi, một bình nhỏ này của chúng ta, uống thế nào cũng không say được.”
Lúc này
đây, tôi vừa nghe anh nói uống nhiều trà quá, nên lập tức hiểu ra ngay vấn đề,
vội vàng nhảy đến kiểm tra tủ lạnh, nhưng thời gian gần đây tôi hay đi với La
Lợi, Lưu Thụy Căn cũng bận, tôi cũng chỉ nhét vào tủ lạnh toàn thứ đơn giản như
trứng gà, bắp cải, không hợp để dùng cho bây giờ lắm. Có một thứ duy nhất có
thể dùng tạm, chính là xúc xích để trong ngăn đá tủ lạnh. Đó là quà Tết mà chị
Vu đã phát cho tôi, tôi vội lấy ra hai cái, bật lửa to lên cho vào nồi hấp, sau
đó liền vớt lấy nước mỡ do xúc xích chảy ra đó, đổ vào miệng Lưu Thụy Căn, sau
đó cắt xúc xích ra thành từng khúc nhỏ, đút cho anh ăn.
Lưu
Thụy Căn ăn được một cái, sau đó không muốn ăn nữa: “Phiêu Phiêu, anh đỡ nhiều
rồi.”
“Thật
không?”.
“Thật
mà.” Tôi nhìn sắc mặt anh, quả nhiên hồng hào hơn lúc nãy một chút, nhưng vẫn
có chút gì đó không yên tâm: “Ăn thêm một chút nữa đi.”
“Phiêu
Phiêu, thật sự rất ngấy.”
Anh nói
với vẻ tủi thân, tôi nổi điên lên: “Anh còn dám nói ngấy hả, có phải là anh
không biết đâu, trà không được uống quá nhiều mà! Uống vào nhỡ xảy ra chuyện gì
thì làm sao?”.
“Anh...”
“Anh
cái gì mà anh? Người ta có vợ làm gà nấu canh cho mà ăn, còn anh thì sao? Nếu
như hôm nay em không đến, có phải là anh đã thiệt mạng ở đây rồi không? Cảm
thấy người không khỏe, còn không biết đường mà đến bệnh viện hả? Anh ba mươi
tuổi rồi đấy, anh nghĩ anh mới mười ba tuổi hả? Cho dù là đứa trẻ mười ba tuổi
cũng đã biết đau thì đến bệnh viện, cho dù là đứa bé ba tuổi khi đau cũng biết
kêu mẹ. Anh thì được lắm, cảm