
àm quen được với Joseph. Cho nên vào lúc
này đây anh chỉ còn gặp phải một vấn đề khó khăn, đó chính là làm sao để em
biết được thân phận của anh. Đ có thể tự mình nói cho em biết, nhưng mà như thế
thứ nhất là khó tránh khỏi việc không phù hợp với hình tượng mà anh đã tạo dựng
trước đây, cho nên anh cần một cơ hội tự nhiên hơn, cơ hội này không hề khó
tìm, không có Lý Trí thì cũng sẽ có người khác thôi, phải không anh?”.
Lưu
Thụy Căn có chút kinh ngạc nhìn tôi, một lúc sau mới nói: “Phiêu Phiêu, anh
biết em thích vẽ truyện tranh, nhưng không biết là em lại còn có thể viết kịch
bản truyện như thế.”
“Em
cũng hy vọng câu chuyện này không đúng, nhưng mà...” Bỗng nhiên tôi không nói
tiếp được nữa, có vật gì đó cứ chặn cổ họng tôi lại. Nhưng mà Lưu Thụy Căn ơi
là Lưu Thụy Căn, rất có khả năng đây là một câu chuyện có cốt truyện gần giống
với sự thật nhất đó anh. Ánh mắt của tôi dần trở nên mơ hồ, nước mắt tự nhiên
chảy ra. Lần trước tôi khóc là vì Lưu Thụy Căn, lần đó tôi cảm thấy trời đất
thay đổi luôn cả màu sắc, lần này vẫn lại là vì anh, nhưng mà tôi đã không biết
làm thế nào để hình dung cảm giác của mình nữa.
“Phiêu
Phiêu...”
“Lưu
Thụy Căn!”. Tôi bỗng nhiên cao giọng, mọi người hai bên đều nhìn tôi, nhưng vào
lúc này đây tôi đã chẳng thèm để ý gì nữa, “Em xin anh, xin anh đừng có lừa gạt
em nữa, cho dù anh lừa gạt được em, nhưng mà em không thể nào có thể lừa gạt
bản thân mình nữa. Thực ra anh căn bản không cần phải đi xem mắt, thực ra anh
có thể tìm thấy được rất nhiều người không ham tiền, cho dù người ta yêu tiền
của anh, vào lúc này đây anh sẽ không bị người ta từ bỏ đâu, thực ra anh, thực
ra...”
Tôi
ngừng lại, chỉ cảm thấy trái tim mình đau đến nỗi không thể nào chịu đựng nổi
nữa, cuối cùng tôi cũng biết thế nào là đau giống dao cứa, cuối cùng tôi cũng
biết được rằng thế nào là đau đến nỗi muốn chết quách đi cho xong. Nhưng mà cho
dù như thế, tôi vẫn cố gắng cắn răng nói: “Thực ra anh vẫn còn yêu cô ấy, vẫn
còn yêu Jannet.”
“Không
hề.”
Anh
phản bác lại ngay lập tức, mà sau khi nói ra câu nói này, hai chúng tôi đều im
bặt. Chúng tôi cứ thế nhìn nhau, lần này, tôi nhìn thấy sự khủng hoảng trong
mắt anh. Tôi không kìm được bật cười, hình ảnh người đàn ông này trước mặt tôi
lúc nào cũng rất mạnh mẽ mà. Lúc nào cũng điềm tĩnh như không, giải quyết công
việc lúc nào cũng rất thành thục, lúc nào cũng tự tin, cho dù lần đầu tiên dẫn
tôi đến căn nhà cũ đầy rác, có chút tạm bợ kia, cũng không hề có chút ngại
ngùng nào.
Thế mà
bây giờ, anh lại sợ hãi, chỉ vì Jannet.
Tiếng
cười của tôi mỗi lúc một lớn hơn, ngay từ ban đầu tôi đã biết rằng, trong trái
tim anh, người yêu cũ của anh mãi mãi là một đóa hoa hồng trắng, ngày đó tôi
còn cảm thấy đau lòng, tôi còn thấy xót xa cho sự si tình của anh, cho sự đau
khổ của anh. Tôi không biết tôi yêu anh không hề suy nghĩ như thế này có liên
quan gì đến điều đó không. Phụ nữ thường sống theo cảm tính, luôn cảm thấy anh
có thể yêu một người không hề suy nghĩ như thế, thì cũng có khả năng yêu một
cách không hề suy nghĩ với người tiếp theo. Nhưng mà bây giờ tôi đã biết rồi,
tình yêu như thế này, thực sự làm hao tổn tình cảm, sức lực của người ta. Khoan
hãy nhắc đến chuyện anh yêu say đắm tám năm, tôi và anh đây này, mới chỉ có tám
tháng thôi...
Tôi
không thể nào nói rằng tôi sẽ không yêu bất kỳ người nào nữa, nhưng mà tôi rất
khó có thể đi yêu người khác giống như đã từng yêu anh.
“Phiêu
Phiêu, hôm nay chúng ta đều có chút không bình tĩnh, anh đưa em về nhà trước,
hai ngày sau, đợi chúng ta bình tĩnh lại, rồi nói tiếp được không?”.
“Được.”
Anh
nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh, cuối cùng, chúng tôi không nói gì nữa, cùng đứng
dậy khỏi chỗ đó. Xe chậm chạp chuyển bánh trong dòng xe qua lại trên đường, bên
ngoài đủ các kiểu đèn neon trang trí, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ rằng, đây
có lẽ là lần cuối cùng tôi ngồi xe của anh, điều kì lạ là, vào lúc này đây tôi
không hề cảm thấy khó chịu, chỉ có chút hoảng hốt mà thôi.
Lúc này
đang là giờ cao điểm, tới mỗi ngã tư, xe đều phải dừng lại. Mà mỗi lần như thế,
chúng tôi đều có thể nhìn thấy ngoài cửa xe nhiều thanh niên với thần sắc tươi
tỉnh, từng cặp từng đôi tình nhân, các cô gái kéo tay các chàng trai, các chàng
trai ôm lấy eo của các cô gái, một cái kem ốc quế mỗi người ăn một miếng, cũng
có người chỉ chỉ trỏ trỏ vào xe của chúng tôi. Tôi biết họ đang nói gì, bởi vì
trước đây, tôi nhìn thấy những chiếc xe này cũng rất ngưỡng mộ, nhất là những
khi mệt, những khi trời lạnh mà không gọi được xe hơi, tôi luôn nghĩ rằng, có
thể lái một chiếc xe như thế này thì tốt biết bao nhiêu.
Nhưng
mà bây giờ, tôi lại ngưỡng mộ họ.
Nghĩ
đến đây, tôi lại cười, không ngờ được rằng, Hoàng Phiêu Phiêu tôi đây cũng có
ngày có thể giả vờ được như thế này.
“Về
nghỉ ngơi đi cho khỏe, đừng suy nghĩ nhiều quá, thật sự có một vài sự hiểu lầm
giữa hai chúng mình.”
Xe chạy
đến nơi tôi ở lúc nào không hay biết, lúc Lưu Thụy Căn giúp tôi mở cửa xe đã
nói như vậy, tôi gật gật đầu.
“P