
hiêu
Phiêu, em phải tin tưởng anh, anh thật lòng muốn cưới em.”
Tôi
tiếp tục gật đầu.
“Em,
thôi được rồi... Em lên nghỉ ngơi đi.”
Tôi mỉm
cười gật đầu, mỉm cười bước lên nhà, vào phòng của tôi, tôi liền đặt lưng xuống
giường ngay, nhưng mà tôi lại không biết rốt cuộc là mình đã ngủ được giấc nào
hay chưa. Mà ngay ngày hôm sau, tôi liền tìm chị Vu xin nghỉ việc, chị Vu hoàn
toàn không có sự chuẩn bị về việc tôi xin nghỉ việc, nhìn tôi một lúc lâu:
“Phiêu Phiêu, em phải biết rằng trốn tránh không thể nào giải quyết được vấn
đề.”
“Xin
lỗi sếp!”.
“Bây
giờ em nghỉ việc rồi sẽ đi đâu? Những đồ đạc kia của em có chỗ để không?”.
Tôi cúi
đầu không nói gì.
Chị Vu
thở dài một cái: “Thôi được rồi, cho em nghỉ bảy ngày phép, sau bảy ngày, chúng
ta sẽ tính tiếp.”
Tôi cảm
thấy bảy ngày không đủ, nhưng mà vào lúc này đây tôi chẳng có sức lực nào mà
tranh cãi với chị Vu nữa. Không biết là rốt cuộc những điều tôi đoán có đúng
không, nhưng tôi thật sự không có đủ dũng khí để đi xác nhận, tôi thu dọn đồ
đạc của tôi với một tốc độ nhanh nhất, buổi chiều ngày hôm đó đã có mặt ở bến
xe đường dài.
Tôi
chưa nghĩ ra là sẽ đi đâu, chỉ mua một vé của xe sắp chạy, mãi cho đến khi xe
chạy ra khỏi thành phố, tôi mới dần dần định thần lại, sau đó, liền nhớ ngay
đến La Lợi. Tôi suy nghĩ một lúc rồi vẫn gọi điện thoại cho La Lợi, có lẽ tất
cả những thứ này đều do tôi suy đoán ra, nhưng mà cũng phải để cho cô ấy đề
phòng.
“Tao
biết rồi.”
Nghe
tôi nói những việc đó xong, La Lợi lại cực kỳ bình tĩnh, tôi “À” lên một tiếng,
cô ấy lại nói: “Mày yên tâm đi, tao chẳng sao đâu. Hai người họ có tiền đấu đá
với nhau, nhiều nhất thì cũng lấy tao ra làm công cụ thôi. Từ trước đến nay chỉ
nghe rằng tội phạm giết người bị bắn chết, chứ có bao giờ nghe thấy bắn khẩu
súng của tội phạm giết người đâu?”.
Tôi cảm
thấy có chút kỳ cục khi nghe những lời nói này, nhưng mà nhất thời không nghĩ
ra được rốt cuộc là kỳ lạ ở chỗ nào, sau khi lại “À” một tiếng, tôi nói tiếp:
“Thế mày cẩn thận một chút nhé!”.
“Mày
cũng thế nhé... Phiêu Phiêu...”
“Hả?”.
“Xin
lỗi mày.”
Tôi
ngẩn người ra một lúc mới có phản ứng lại: “Mày nói gì thế, quan hệ giữa hai
chúng ta có cần phải nói những câu này không?”.
“Ừ. Bảo
trọng.”
Ở đầu
dây bên kia của cô ấy truyền đến một câu như vậy, sau đó tắt điện thoại. Tôi
nhìn điện thoại ngẩn ra một lúc, sau đó, nhắm mắt lại. Trong đầu của tôi giờ đã
trở thành một mớ hỗn độn, tôi ra sức không nghĩ về Lưu Thụy Căn, nhưng mà anh
ấy cứ hiện ra trong đầu óc tôi. Tôi cố gắng hết sức để không nghĩ về những việc
xảy ra gần đây, nhưng lại không khống chế nổi bản thân.
Tôi cảm
thấy mình vừa có một giấc mơ, ban đầu giấc mơ này cũng rất bình thường, rất phổ
biến, sau đó là truyền kỳ lộng lẫy, mà đến cuối cùng, lại trở nên hoang đường. Tôi
dựa người vào cửa sổ, mặc kệ cho xe khách lắc lư, máy điện thoại trong túi
không ngừng rung lên, tôi cũng chẳng có ý định lấy ra xem nữa.
Mãi cho
đến khi xe dừng hẳn, tất cả mọi người đều xuống xe, tôi mới tỉnh người lại, sau
đó phát hiện ra rằng, tôi đã bước lên chiếc xe khách về quê mình lúc nào không
hay biết.
“Đâyăng
của con người sao?”.
Tôi
cười nhạo về suy nghĩ đó, khoác túi lên vai đi ra khỏi bến xe. Chắc là phải hai
ba năm tôi chưa về quê rồi, nhưng mà quê hương cũng chẳng có thay đổi gì lớn
cả, bên ngoài bến xe vẫn là những cảnh đổ nát như vậy, đường xá vẫn không tốt
hơn là mấy, chỉ có nhiều xe hơi xịn ở trên đường hơn mà thôi.
Tôi
không biết đi về đâu, ở đây tôi cũng có nhà, nhưng mà cũng xem như là không có,
suy nghĩ một lúc, tôi cứ đi theo con đường lớn trước mắt. Tôi đi mãi cho đến
khi vào trung tâm thành phố mới dừng lại, tại đây, cuối cùng tôi cũng đã phát
hiện ra sự thay đổi - ở đây có thêm hai siêu thị mà trước đây không có.
Tôi
ngồi nghỉ một lúc ở một trong hai siêu thị đó, sau đó lại bắt đầu đi, lần này
tôi đến khu phía Tây, ở đây sự thay đổi càng rõ ràng hơn một chút, nhiều nhà
cửa mọc lên. Tôi cứ như thế, từ bến xe về đến trung tâm thành phố, rồi lại qua
khu phố phía Tây, giống như hoài niệm, nhung nhớ nên đi khắp thành phố một
vòng, giống như tôi đang tìm kiếm lại kỉ niệm của quá khứ, thực ra, tôi không
biết là phải làm gì nữa.
Tôi mơ
màng tìm một khách sạn bình dân, nằm ròng rã suốt hai ngày không biết trời biết
đất là gì trong căn phòng giá đặc biệt, hai ngày hôm đó tôi cách ly với thế
giới bên ngoài, ngoài việc đi ăn một bữa ăn sáng miễn phí ra tôi chẳng làm gì
cả. Điện thoại mới đầu còn đổ chuông, sau đó chắc là hết pin nên cũng chẳng còn
nghe thấy âm thanh nào nữa.
Phòng
đặc biệt không khác lắm với phòng bình thường, chỉ là không có cửa sổ, tôi bật
đèn, để cảm thấy mỗi giây mỗi phút đều vẫn như thế. Mãi cho đến ngày thứ ba,
tiền tôi để ở quầy tiếp tân hết rồi, lúc này tôi mới có ý thức, bò dậy đi tìm
ví tiền.
“Chị
cho em hỏi chị còn ở tiếp phải không ạ?”.
“Ừ.”
“Thế
chị cho em hỏi chị định ở thêm mấy ngày ạ?”.
Còn ở
thêm mấy ngày nhỉ? Tôi cảm thấy tôi phải ở hẳn tại đây luôn, bây giờ đầu óc tôi