Polly po-cket
Kỷ Nguyên Xem Mắt

Kỷ Nguyên Xem Mắt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322580

Bình chọn: 9.5.00/10/258 lượt.

m việc gì đó

để làm, cuối cùng tôi đi tìm bố mẹ của mình, tôi không tìm được bố của tôi, căn

nhà của chúng tôi trước đây vẫn ở đó, nhưng bố đã chuyển nhà rồi. Rất nhiều năm

không đến đây rồi, những người hàng xóm gần đó hầu như là đã không còn nhận ra

tôi nữa, nghe tôi hỏi thăm còn tỏ ra có chút do dự, đợi cho đến khi tôi nói tôi

chính là con bé mập mạp ngày xưa ở đó mới nhớ ra: “Ôi chao, hóa ra là cháu à,

quả nhiên là con gái khi dậy thì có nhiều thay đổi, lần thay đổi này, thay đổi

đến nỗi... Bố cháu à, giàu to rồi, chuyển qua ở bên khu phía Tây rồi, cụ thể là

ở đâu thì thật sự là không biết, cháu không có cách gì liên lạc với ông ấy à?

Ủa, mà thế này là sao nhỉ, nghe nói ông ấy mua hai căn hộ ở bên khu phía Tây,

thể nào mà chẳng có một căn của cháu, hay là thế này đi, để bác hỏi thăm người

khác cho cháu nhé?”.

Bác

hàng xóm cũ đã từng là chủ nhiệm ủy ban rất nhiệt tình, khi nói câu này ra ánh

mắt lấp lánh, tôi cười và chối từ. Số điện thoại từ trước đến nay chưa bao giờ

thay đổi, đến cả chuyển nhà mà bố cũng không báo cho tôi, tôi không biết rốt

cuộc là trong đó có bao nhiêu nỗi rắc rối, nhưng mà tôi biết, tôi không nên làm

phiền ông nữa.

Tôi ôm

tâm trạng mất mát đi tìmmẹ tôi, khi bà nhìn thấy tôi, bà có chút thảng thốt

kinh ngạc, nhưng mà phần nhiều là mừng vui: “Con à, sao tự nhiên trở về thế hả,

sao không gọi điện thoại trước, mẹ không chuẩn bị gì được cả. Sao, sao... Sao

con gầy như thế này hả, chao ôi, lần này cũng không kịp nữa rồi, đi, đi thôi,

đi ăn bánh bao trước cái đã, giờ này chắc vẫn còn chỗ ngồi.” “ Mẹ, không cần đâu,

con vừa mới ăn xong.”

“Cái gì

mà mới ăn xong hả, mẹ còn không biết mày ư, cái bụng này, ăn không bao giờ biết

no.” “ Mẹ, con đang giảm béo mà.”

“Giảm

béo cái gì hả? Giời ơi, con đừng có học mấy con bé tuổi teen bây giờ nhé, mẹ

nói cho con hay, em gái con có một người bạn học cùng lớp, trong nhà có nhiều

tiền, mẹ nó ở Mỹ hay gửi thực phẩm chức năng về cho nó, con bé đó chỉ thực phẩm

chức năng đó thôi, con biết một thời gian sau đó như thế nào không? Suy thận

rồi đấy! Em gái con trước đây cũng bảo giảm béo, nhưng mà gần đây chẳng nghe

nói năng gì nữa, hơn nữa, là con gái thì phải có da có thịt một chút mới đẹp.

Đi nào, hôm nay đúng lúc mẹ không muốn nấu cơm, con này, cho mẹ làm biếng một

chút đi.”

Mẹ nói

xong liền kéo tôi ra khỏi cửa, mấy ngày vừa rồi tôi cũng không ăn cơm, mặc dù

lúc nãy mới ăn hai chén cháo, nhưng mà tay chân vẫn chẳng có chút sức lực nào,

cứ thế bị mẹ kéo đi, mẹ vừa đi vừa nói: “Con nhìn cái tay con gầy này, lần này

về phải ở lâu một chút đi, để mẹ tẩm bổ cho con, đúng rồi, hành lý của con đâu

rồi?”.

“Ở

khách sạn.”

“Con bé

này, về đây rồi mà còn ở khách sạn, lát nữa đi trả phòng đi.”

Tôi chỉ

cười không nói gì. Quán bánh bao mà mẹ tôi nói chính là bánh bao Hoàng Gia cực

kỳ nổi tiếng ở thành phố chúng tôi, khi tôi còn nhỏ tôi rất muốn tiệm Hoàng Gia

này có mối quan hệ bà con gì đó với gia đình họ Hoàng nhà chúng tôi, lúc ấy tôi

có thể thoải mái vô tư ăn bánh bao được rồi. Sau này sở dĩ thích ăn bánh bao La

Phúc Ký, thật ra là bởi vì liên quan rất lớn đến cái này.

Giống

như bánh bao La Phúc Ký, vào giờ cơm, quán bánh bao Hoàng Gia lúc nào cũng đông

khách, cũng may là Hoàng Gia không truyền thống như La Phúc Ký, mở bảy tám chi

nhánh ở thành phố chúng tôi, cho nên mặc dù người đông nhưng vẫn chưa bao giờ

phải xếp hàng dài dằng dặc. Chúng tôi đến đó rất sớm, mặc dù đã có rất đông

khách rồi, nhưng mà vẫn còn mấy chỗ trống.

“Cho

một đĩa mộc nhĩ xào, dưa chuột trộn trứng bắc thảo, một tô canh dưa chua nấu

thịt, một tô súp bắp, bánh bao, cho bốn xửng đi.”

Phục vụ

mang thực đơn đến, không cần hỏi tôi, mẹ liền trực tiếp chọn món luôn, tất cả

những món này đều là món mà chúng tôi thường xuyên ăn trước đây. Đúng thế,

trước đây, trước đây đã rất lâu rất lâu rồi, khi tôi còn nhỏ, ba mẹ tôi thường

dẫn tôi đến đây ăn bánh bao. Lúc đó chúng tôi thường chọn những món này, không

phải là không có tiền chọn mấy món thức ăn nóng, mà là ăn bánh bao như thế này

vốn không cần phải ăn kèm với thức ăn nóng.

“Phiêu

Phiêu, còn cần thêm gì không? Bốn xửng đ>

Tôi lắc

đầu, sau đó nói: “Mẹ, bây giờ con không ăn nhiều như vậy nữa đâu... Thực ra

trước đây con cũng đâu ăn hết bốn xửng.”

“Không

ăn hết bốn xửng thì chẳng nhẽ không ăn hết ba xửng à? Được rồi, nếu con ăn

không nổi thật thì mẹ không ép con đâu, cố gắng ăn đi.”

“Nếu

không, chọn thêm hai món nữa, gọi chú và em gái tới ăn luôn?”.

Mẹ tôi

lắc đầu: “Con đến đây rồi, mẹ muốn nói chuyện riêng với con thôi.”

Tôi

ngẩn người, nhất thời không biết phải nói như thế nào. Trong ký ức của tôi, mẹ

tôi luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, bởi vì mạnh mẽ, bà đã bỏ luôn công việc

mà trong mắt người khác cho rằng là một công việc cực tốt ấy, bởi vì mạnh mẽ,

bà đã làm công việc mà vào thời buổi ấy người khác đều không dám làm, đó là

buôn bán, cũng bởi vì mạnh mẽ, cho nên bà cố gắng hết sức lực tập trung cho

công việc buôn bán ấy. Cuối cùng, bà và bố tôi chia tay nhau. Khi bố