
nặng trịch, cả người nhức mỏi, tay chân rã rời, ngoài việc nằm ở đây tôi còn có
thể đi đâu cơ chứ, nhưng mà, tôi ở lại thì có làm được gì đâu?
“Hai
ngày đi.”
Cuối
cùng, tôi nói như vậy, sau đó quẹt thẻ. Khi trở về, tôi bị hình ảnh trong thang
máy dọa cho hết hồn, đó là tôi đấy ư? Khuôn mặt sưng lên, thần sắc tiều tụy,
cho dù ngày xưa khi tôi béo đến nỗi bị người ta khinh bỉ, cũng không đến nỗi
như thế này!
Tôi
nhìn mình trong gương, chỉ cảm thấy kinh ngạc.
Trước
đây xem phim truyền hình, thường thấy người ta khi thất tình thể nào cũng trở
nên tiều tụy, tôi sẽ cằn nhằn người ta viết kịch bản chẳng có chút mới mẻ nào.
Đúng thế, thất tình sẽ rất khó chịu, là rất thất vọng, nhưng mà người ta cứ
nhất định phải thể hiện ra hay sao? Tại sao người ta không thể biến đau thương
thành sức mạnh, tại sao người ta không thể che giấu, tại sao người ta không thể
giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nhỉ? Cứ bày ra một bộ dạng thảm thương như
thế cho ai nhìn đây? Cho dù người khác có thấy thật, người ta có cảm thấy tội
nghiệp thật hay không? Biết đâu người ta cảm thấy mặt mũi bạn rất đáng ghét,
trong lòng càng không thích bạn hơn thì sao.
Nhưng
mà bây giờ tôi đã biết rồi, không phải người ta viết kịch bản không sáng tạo,
mà là khi sự việc này xảy ra ở bạn, bạn sẽ có một bộ dạng như thế. Mà khi mình
là đương sự, cũng không phải là để cho ai nhìn thấy, mà là không điều khiển
được bản thân mình.
Vào lúc
này đây, tôi cảm thấy cái gì cũng không còn quan trọng nữa, cái gì cũng mặc kệ,
cho dù là trái đất có bùng nổ vào lúc này, bạn cũng chẳng buồn nhướng mí mắt
lên nhìn nữa. Tôi nhìn bản thân mình trong gương, nhìn đến ngơ ngẩn.
“Mày
không thể như vậy được, mày không thể tiếp tục như vậy được, mày không được hủy
hoại mày vì một người đàn ông như thế! Mày mới hai mươi bảy tuổi thôi, vẫn chưa
đến hai mươi tám tuổi, mày chưa đón sinh nhật hai mươi tám tuổi cơ mà, tương
lai của mày vẫn còn dài lắm. Lưu Thụy Căn là cái thá gì cơ chứ? So sánh với
cuộc đời của nămmươi năm tới trong tương lai, anh ta chả là cái cóc khô>Tôi
gần như là nghiến răng nghiến lợi nói với mình như thế, nhưng mà trong lòng vẫn
đau đến run rẩy, trong lòng như có một giọng nói đang hét to: “Đúng thế, anh ta
là cái gì cơ chứ, bản thân mình quan trọng hơn anh ấy, sức khỏe quan trọng hơn
anh ấy, thời gian quan trọng hơn anh ấy, tương lai của tôi quan trọng hơn anh
ấy, nhưng mà tôi muốn lấy tất cả những thứ này để đổi lấy anh ấy. Chỉ cần anh
ấy yêu tôi, chỉ cần anh ấy yêu tôi thật lòng, cho dù chỉ có một năm? Hay là một
ngày?”.
Tôi
nhếch miệng lên, hình ảnh tôi cười ở trong gương thật quá kinh khủng. Thang máy
ngừng lại, một cặp tình nhân đang định bước vào, nhìn thấy bộ dạng này của tôi
thì ngừng bước, tôi bật cười khì khì thành tiếng. Tôi cứ cười mãi, cười không
dứt, cười cho đến khi tôi bước chân quay về phòng rồi mà vẫn còn cười, cười mãi
cho đến khi tôi gần như là muốn nôn khan ra.
“Được
rồi, Hoàng Phiêu Phiêu, mày cũng đã mãn nguyện rồi. Người cần mất cũng đã mất
rồi, muốn yêu cũng đã yêu rồi, muốn khóc cũng đã khóc rồi, muốn thảm thương,
mun suy sụp, đều trải qua cả rồi. Bây giờ, mày phải làm sao cho giống một người
đàng hoàng lại xem, mày phải làm cho cuộc sống của mày quay trở lại quỹ đạo
bình thường thôi!”.
Mặc dù
là nói như thế, nhưng mà thực ra tôi không hề có động lực này, có điều tôi vẫn
xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy, tắm rửa một cách kĩ càng và chậm rãi. Trong quá
trình tắm, tôi bị chóng mặt mấy lần liền, cuối cùng phải đứng dựa vào tường mới
tắm xong.
Thoa
kem, sấy tóc, đợi cho máy thông hơi hút hết hơi nước trong phòng đi, tôi nhìn
thấy cơ thể mình trong gương. So sánh với những người mẫu kia thì không thể nói
là xinh đẹp được, chỉ có điều những lớp mỡ tròn tròn quanh eo trên người như
những chiếc phao bơi đã không còn nữa, nhưng mà da dẻ khô quá, sờ vào chẳng
những không có một chút đàn hồi nào, hơn nữa lại trông có vẻ cứ nhão nhoét thế
nào ấy.
Tôi
cười một chốc, sau đó chậm rãi mặc quần áo vào, khi giở túi xách ra bỗng nhiên
phát hiện túi trang điểm nằm trong đó, đây quả đúng là một bất ngờ, bởi vì khi
tôi xin chị Vu nghỉ việc, tôi hoàn toàn không nghĩ đến quần áo mỹ phẩm, thậm
chí còn chẳng thèm suy nghĩ về những hành lý đó của tôi nữa, tôi chỉ nhớ mang
theo ví tiền, thẻ ngân hàng và chứng minh nhân dân.
Nhìn
túi trang điểm này, tôi chợt mỉm cười, tôi thực sự không muốn bản thân mình
trông có vẻ thê thảm như thế này, nhưng mà tôi còn nhớ tại sao tôi lại mua túi
trang điểm này, tôi còn nhớ tại sao tôi lại cái túi trang điểm này.
Tôi vỗ
vỗ vào mặt, lấy mấy thứ trong đó ra, cẩn thận, tỉ mỉ trang điểm cho mình, sau
đó không hề chậm trễ, tôi cầm lấy túi và đi ra khỏi phòng.
Không
hề có cảm giác đó, nhưng mà tôi biết rằng mình phải ăn một cái gì đó, vì thế
tôi cố gắng ăn hết hai bát cháo, còn ăn thêm một quả trứng gà. Ăn xong mấy thứ
này, tôi ngồi lại trong quán cháo một lúc, sau đó lại đứng dậy lần nữa. Tôi
không biết là phải đi đâu, nhưng mà tôi biết rằng nhất định phải tì