
ng rút ra được kinh nghiệm rằng, con người đúng là
không được quá cố chấp.
Nếu như
ngày đó bà không cố chấp như thế, có lẽ là bà và bố tôi sẽ không làm ầm ĩ đến
nước này đâu, sau đó nếu như bà buông tay ngay từ đầu, cũng sẽ không dây dưa
nhiều năm như thế. Đương nhiên, cho dù tôi có hiểu rõ điều này đến thế nào đi
chăng nữa, những thứ đáng buồn thì nó vẫn cứ sẽ buồn mà thôi. Chỉ có điều tôi
sẽ không thể bay bổng đi như thế rồi.
Tôi
không theo mẹ về nhà như lời mẹ bảo, sau khi lang thang trên phố một vòng, tôi
vẫn quay về khách sạn bình dân đó. Nhìn thấy điện thoại, tôi do dự một lúc,
nhưng vẫn không động vào nó, chỉ bật máy tính trong khách sạn lên.
Không
lên QQ, cũng không lên weibo.com, nhưng lại vào cái diễn đàn mà tôi thường
xuyên lên, tôi cũng không đăng nhập, chỉ tìm vào topic heo nhỏ của tôi, bên
dưới đã có một loạt các lời nhắn thúc giục: “Chủ topic chạy đi đâu rồi?”.
“Đưa
hình lên tiếp đi, năn nỉ đấy!”.
“Ái
chà, đang đoạn hấp dẫn!”.
“Ngừng
mấy ngày liền, chẳng giống phong cách của chủ topic tí nào.”
...
“Phiêu
Phiêu, anh là anh Hai, liên lạc với anh gấp, La Lợi xảy ra chuyện rồi.”
Tôi xem
từng lời nhắn, vì thế mà khóe môi cứ nhướn lên, mặc dù trong đó có cái thì thúc
giục tôi, có cái thì chê bai, nhưng mà được mọi người quan tâm như thế, tôi
thực sự cảm thấy rất hay, huống hồ đa phần lời nhắn đều là tán thưởng và khen
ngợi, cho nên tôi xem rất kĩ, mà vào lúc tôi đang cười sung sướng thì đột nhiên
thấy lời nhắn này. Tôi sững người ra, nhất thời không biết phải làm gì, sau đó
mới lập tức nhấc điện thoại trong phòng lên.
Số điện
thoại của anh Hai chưa bao giờ thay đổi, gọi mấy năm rồi cên không cần phải học
thuộc cũng nhớ làu làu, chỉ có điều gọi điện thoại trong khách sạn có chút phức
tạp, tôi phải nhấn hai lần mới gọi được.
“Là
em!”, vừa nghe thấy tiếng của anh Hai, tôi liền cất tiếng.
“Phiêu
Phiêu, trời ơi, cuối cùng em cũng đã liên lạc với anh, anh...”
“La Lợi
làm sao thế?”.
“Em về
đây trước đi đã.”
“Rốt
cuộc là nó bị làm sao?”.
“Em về
đây đã rồi nói sau! Về đây cái đã!”.
Anh Hai
rất ít khi tỏ ra kiên quyết trước mặt tôi như thế lắm, mặc dù tôi rất muốn hỏi
cho rõ ràng, nhưng cũng đành phải buông xuôi thôi, mà đồng thời, nỗi lo lắng
trong lòng tôi càng dâng lên. Nếu như vấn đề của La Lợi không nghiêm trọng, anh
Hai đâu cần phải nói không rõ ràng như thế, thế thì, cô ấy rốt cuộc là đã xảy
ra chuyện gì?
Tôi thử
gọi vào điện thoại của La Lợi, nhưng không liên lạc được, không biết tình hình
như thế nào, tôi cũng không dám làm phiền bố mẹ cô ấy, định thần lại một chút,
tôi nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc của mình, không thèm trả phòng, liền chạy đi
luôn. Vào lúc này đây tôi thầm cảm ơn vì tôi không đi đâu quá xa, cảm ơn là vì
mặc dù tôi không tìm thấy chiếc xe khách đường dài nào, nhưng mà vẫn có thể gọi
được taxi, cảm ơn con đường cao tốc của thành phố mới làm xong, cảm ơn việc gọi
xe taxi ở thành phố này không khó.
Suốt cả
con đường tôi thấp thỏm không yên, luôn muốn tìm anh Hai hỏi cho rõ ràng, nhưng
mà không biết làm cách nào vì điện thoại hết pin, cuối cùng đành phải mượn điện
thoại của chú lái xe taxi, nhưng mà anh Hai vẫn không nói cho tôi biết, chỉ hẹn
địa điểm gặp mặt với tôi mà thôi.
“Rốt
cuộc là La Lợi bị làm sao thế hả?” - đây là câu nói đầu tiên khi tôi gặp anh
Hai.
“Lên xe
trước đi đã.”
“>
“Lên
xe!”.
Anh Hai
trừng mắt, thực sự là có phần hơi ngang ngược, nhưng vào lúc này tôi cũng không
thèm cằn nhằn nữa, vội vàng lên xe, chỉ cảm thấy tay chân của mình cứ run lên.
Đủ kiểu tình huống xấu lần lượt xuất hiện trong đầu tôi, làm cho tôi gần như
không thở nổi nữa.
“Không
sao đâu, không sao đâu, La Lợi nhất định sẽ không sao...”
Tôi cứ
tự an ủi mình như thế, nhưng cái sự an ủi này cũng quá mong manh, thậm chí là
tôi không thể nào lừa dối được bản thân mình. Cái hướng mà anh Hai đang lái xe
chạy về phía đó, ngày càng làm cho tôi cảm thấy khủng khiếp hơn.
“Phiêu
Phiêu, em đừng sợ, La Lợi vẫn đang trong quá trình cấp cứu, hy vọng vẫn còn rất
lớn...”
Có lẽ
vì sắc mặt tôi quá khó coi, có lẽ là không thể không nói cho tôi được nữa, anh
Hai chậm rãi lên tiếng, trong đầu tôi ong ong, gần như là thất thanh kêu lên:
“Rốt cuộc là cô ấy bị làm sao?”.
La Lợi
tự tử.
Tôi
không biết được tình hình cụ thể như thế nào. Tôi chỉ biết rằng nếu như cô ấy
không vừa nhận nuôi một con mèo, thế thì bây giờ, tôi đã không được thăm cô ấy
ở trong phòng bệnh nữa rồi.
Trên
giường bệnh, sắc mặt của cô tái nhợt đi, cánh tay đang truyền nước ấy gầy đến
nỗi có thể bóp một cái là vỡ vụn, còn cánh tay kia, là một vết thương cắt chéo
khủng khiếp dài khoảng hơn mười centimet, cho dù bị khâu lại rồi, nhìn vết
thương đó vẫn lớn, vẫn rất đáng sợ, nhìn vết thương đó mà tôi run hết cả người
lên. Làm sao mà cô ấy có thể làm được? Cô ấy làm như thế nào? Cô ấy là một
người sợ đau như thế, là một người yêu thích cái đẹp như thế.
“Thật
sự không hiểu nổi tại sao mấy cô gái khi tự tử cứ phải cắt cổ tay, như vậy
không đẹp chút nào>
“Đã tự
t