
Mà sau
đó, quả nhiên cô ấy nuôi tôi như vậy thật, đương nhiên, không chỉ có hai cái
bánh bao thôi không. Lúc đó chúng tôi đều có việc làm, cô ấy vẫn còn ở cùng với
gia đình, còn tôi thì thuê một căn phòng ở bên ngoài để ở, thế là cứ mỗi hai ba
ngày cô ấy liền chạy đến chỗ tôi một lần, nói là không chịu nổi sự càm ràm của
gia đình, thực ra là lại đưa tôi đi ăn cơm, mà lúc ấy, trứng gà, mì sợi, thậm
chí là hành tỏi gừng trong phòng tôi đều do cô ấy mang từ nhà đến cả.
“Ái
chà, bố mẹ tao không ăn nhiều đến thế đâu, để đó rồi cũng hỏng à.”
“Tết
nhất đến nơi nên được người ta tặng, ai ăn cả.” “ Tao ăn cái này dị ứng, mày ăn
hộ tao đi.”
“Mày
nhìn quả táo này nè, sao hình dạng kì cục vậy, tao nhìn là thấy khó chịu, cho
mày đó!”.
“Nè,
công ty tao phát phiếu giảm giá đó, tao chẳng thèm đi đâu, mấy thứ này ăn một
hai lạng mà béo lên cả ký, chỉ có người phụ nữ nhưng không phải là phụ nữ như
mày mới thích thôi.”
...
Sau đó
tôi vẫn thường hay nghĩ rằng, nếu như không có cô ấy, không có anh Hai, tôi sẽ
như thế nào? Đương nhiên là không phải sống không nổi, nhưng mà chắc chắn là
tôi sẽ càng không biết phải làm thế nào, càng cảm thấy mông lung mất phương
hướng. Lúc ấy tôi vừa chân ướt chân ráo từ trong nhà trường bước ra ngoài xã
hội, so với bây giờ càng không biết gì về sự đời nữa, không biết bị va đập đến
dập đầu chảy máu như thế nào nữa. Đương nhiên, có lẽ là tôi sẽ bị kích thích mà
quyết chí vươn lên, nhưng mà tôi thật sự thích bản thân tôi bây giờ, thật sự
thích quãng thời gian đó.
Có
người nói tình bạn giữa đàn bà con gái với nhau sẽ không được lâu bền, có người
nói rằng tình bạn giữa con gái với nhau không chịu nổi thử thách, nhưng mà tôi
và cô ấy, đã không chỉ đơn thuần là tình bạn, mà chúng tôi là chị em một nhà.
Có một thứ là thời gian đã gắn kết hai chúng tôi lại với nhau, cho dù chúng tôi
có xảy ra mâu thuẫn gì, cho dù chúng tôi có va chạm với nhau, chung qui cũng là
máu chảy ruột mềm cả thôi.
Mặc dù
anh Hai không muốn, nhưng mà việc này thực sự là quá nghiêm trọng, cho nên
không giấu được bố mẹ của La Lợi. Bố mẹ của La Lợi hoàn toàn không ngờ rằng sẽ
xảy ra chuyện như thế, hai ông bà cứ giống như là bị sét đánh ấy. Bố La Lợi là
một người cao to như thế, khi ở cơ quan không có việc gì thường sẽ đi đánh bóng
rổ với mấy thanh niên, bỗng nhiên lên cơn đau tim. Còn dì Lưu nhìn yếu đuối
thế, nhưng mà chịu đựng được nỗi đau, chỉ có điều nước mắt cứ như mưa.
“Phiêu
Phiêu, rốt cuộc là có chuyện gì hả cháu, rốt cuộc là có chuyện gì, cháu chơi
thân với La Lợi như thế, cháu có biết tại sao La Lợi lại làm vậy không? Cái con
bé này rốt cuộc là không vừa lòng cái gì thế không biết, nó sắp chết đến nơi
rồi, mà những người làm bố mẹ như dì đây còn không biết!”.
Tôi
không biết phải trả lời như thế nào nữa. Mặc dù tôi vẫn không biết tình hình cụ
thể về việc tự tử của La Lợi, nhưng mà chắc chắn là có liên quan đến Joseph, mặc
dù cô ấy ngoài miệng cứ nói rằng không yêu Joseph, mặc dù nói bản thân mình bây
giờ chỉ vì tiền mà thôi, mặc dù nói bản thân mình không thể thoát ra khỏi cuộc
sống hiện tại, nhưng mà thật sự có đúng là như vậy không?
Có thể
thực sự là cô ấy vì tiền, có thể thực sự là cô ấy không thể thoát ra khỏi cuộc
sống bây giờ, nhưng mà Joseph là người đàn ông mà cô mong chờ đã lâu, cho dù
sau khi cô tiếp xúc với người đàn ông này cô phát hiện ra anh ta hoàn toàn
không như thế, cứ cho người đàn ông này là một cọng cỏ độc, nhưng mỗi ngày đều
tiếp xúc, hằng ngày đều gặp mặt, làm sao có thể nói không yêu là không yêu
được?
Giống
như tôi và Lưu Thụy Căn, khi tôi yêu anh, rõ ràng biết anh là một người khác
hẳn trước đó, nhưng mà không phải tôi vẫn cứ trượt ngã vào đấy, vẫn đau khổ,
vẫn khốn đốn đấy ư? Nghĩ đến những điều này, tôi càng cảm thấy hối hận đến nỗi
đau hết cả tim gan.
Tại sao
tôi lại có thể ngốc như thế? Tại sao tôi có thể tin vào lời của cô ấy? Tại sao
trước khi đi tôi lại gọi điện thoại nói về việc đó cho cô ấy? Sau khi đi, tại
sao tôi có thể không nghe điện thoại, máy di động hết pin tại sao không chịu đi
sạc?
Trước
khi tự tử, nhất định cô ấy sẽ nhớ đến tôi, nhất định là muốn nói chuyện với tôi
đấy, nếu như lúc ấy tôi nghe điện thoại của cô, nếu như lúc ấy tôi phát giác ra
điều gì bất thường, tôi nhất định sẽ ngăn cô ấy lại!
“Không
sao đâu, không sao đâu mà dì, La Lợi nhất định sẽ khỏe lại, nhất định sẽ khỏe
lại thôi.” Tôi ôm lấy dì Lưu, liên tục nói như thế, để an ủi dì, cũng là để an
ủi bản thân mình. Nhưng mà, mặc dù tôi nói như vậy rồi, đêm hôm đó La Lợi vẫn
có một khoảng thời gian rơi vào tình trạng khẩn cấp, tôi nhìn những người bác
sĩ kia bận rộn đi ra đi vào, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ - giết cái tên
Joseph đó! Giết tên đó đền mạng cho cô ấy!
“Không
sao đâu.” Anh Hai kéo tay tôi.
Tôi gật
đầu, không nói năng gì, mãi cho đến rất lâu sau đó, tôi mới ý thức được là anh
Hai cứ nắm lấy tay tôi suốt, tôi vô cùng cảm động, sự căm thù trong lòng tôi
cũng vơi đi nhiều. Sau đó anh Hai nói cho tôi biết rằng, lúc đó nhìn