
i hận rồi hả, nếu như mày không muốn gả cho anh ấy thật, cũng không
cần phải miễn cưỡng, lúc đó tao cũng chỉ nói thế thôi, cũng không phải muốn mày
nhất định phải lấy anh Hai, tương lai nếu hai người không hạnh phúc, thế thì đó
là tội lỗi của tao rồi còn gì.”
“Không
phải, chỉ là...”
La Lợi
nhìn tôi, tôi lắc lắc đầu, không biết phải nói thế nào.
“Mày
vẫn không dứt anh ta ra được phải không>
Tôi
tiếp tục lắc đầu, vẫn không biết phải giải thích ra làm sao, đối với Lưu Thụy
Căn, không phải là vấn đề dứt ra được hay không. Bất kể như thế nào đi chăng
nữa, tôi đều biết giữa hai chúng tôi không thể nào tiến xa hơn được nữa. Nếu
như đổi một người khác, đổi một thời gian khác, hoặc là đổi một tâm trạng khác,
có thể tôi sẽ lấy anh với rất nhiều lý do. Nhưng bây giờ, không thể nào được
nữa rồi.
“Mày
vẫn cảm thấy có lỗi với anh Hai à?”.
Tôi thở
dài một hơi: “Chỉ là mẹ anh ấy, không dễ vượt qua cửa ải ấy đâu.”
Trong
mắt của những người lớn tuổi, nếu là trước đây thì anh Hai cũng đã được liệt
vào hàng ngũ lớn tuổi rồi. Mặc dù con trai vẫn thoải mái hơn con gái một chút,
nhưng mà trong môi trường của họ đa phần đều là những người kết hôn rồi. Mẹ của
anh Hai ngày xưa cũng muốn tìm cho con trai mình một... không phải là tiên nữ,
ít nhất cũng phải là một người mà có thể đẩy sự nghiệp của anh Hai đi lên ấy.
Nhưng
song song với việc tuổi tác của anh Hai ngày càng cao, thể trọng ngày càng cao,
yêu cầu này dần dần đổi thành môn đăng hộ đối, sau đó yêu cầu ấy lại được đổi
thành, chỉ cần là con gái là được, gia thế có thể nằm ở vị trí thứ hai, sau đó
nữa yêu cầu ấy đổi lại như thế này, con gái thì chỉ cần hiền lành, những thứ
khác có thể không quan trọng. Đến cuối cùng lại đổi thành chỉ cần là con gái,
chỉ cần là con gái chưa kết hôn, hoặc là kết hôn rồi nhưng chưa có con đều được
cả. Năm ngoái, anh Hai mặt mày ủ rũ nói với tôi: “Mẹ anh còn mai mối cả mấy
người ở quê cho anh mới chết chứ.”
Bây giờ
nếu như là lúc ấy, mẹ của anh Hai nhất định sẽ đánh trống khua chiêng chào đón
tôi, nhưng bây giờ, anh Hai gầy đi, đẹp trai hơn, tư tưởng của mẹ anh ấy bắt
đầu thay đổi, luôn cảm thấy nếu như anh Hai lấy tôi sẽ có chút thiệt thòi. Thực
ra tôi cũng cảm thấy anh Hai mà lấy tôi đúng là thiệt thòi thật, tôi cũng đã
nói với anh về chuyện này: “Thời gian này tâm trạng La Lợi vẫn chưa ổn định,
chúng ta cứ để cô ấy yên tâm đã nhé, qua thời gian này, cô ấy sẽ tự hiểu ra
thôi.”
“Hiểu
ra việc gì cơ?”.
“Hiểu
ra việc anh và em mà sống với nhau sẽ không hạnh phúc ấy.”
“Tại
sao lại không thể?”.
Tôi
sững sờ, anh Hai nói: “Phiêu Phiêu, em cảm thấy là anh và em sống với nhau sẽ
không có hạnh phúc ư?”.
“Không,
không phải, ý của em là, em biết sẽ không thể nào không hạnh phúc.”
“Đúng
thế, dù sao chúng ta cũng đã thử sống chung với nhau, chúng ta biết làm thế nào
để bước vào cuộc sống của người kia một cách tốt hơn, đúng không?”.
Tôi gật
gật đầu, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi và anh Hai ở với nhau
sẽ bất hạnh. Chúng tôi quá hiểu rõ về nhau, cũng biết làm thế nào để sống hòa
hợp với nhau. Chúng tôi sẽ quan tâm đến nhau, sẽ nhường nhịn nhau, sẽ chăm sóc
cho nhau, hơn nữa, chúng tôi có nhiều sở thích chung như vậy, chúng tôi sẽ
không thiếu đề tài để nói chuyện, sẽ không thiếu những kỉ niệm để tán gẫu.
Trong cuộc sống hôn nhân có những điều này, cho dù không thể nói là hạnh phúc
hoàn toàn, nhưng mà cũng tuyệt đối không thể nói là không hạnh phúc.
“... Em
chỉ cảm thấy không công bằng cho anh.”
“Có gì
đâu mà công bằng với chẳng không. Em ghét anh à?”.
Tôi lắc
đầu.
“Em sẽ
không công bằng với anh à?”.
Tôi
tiếp tục lắc đầu.
“Thế em
sẽ ngoại tình à?”.
“Làm
sao có thể thế được?!”.
“Đúng
vậy, thế em nói xem, cón có cái gì không công bằng nào?”.
Tôi cúi
đầu, không nói gì cả, anh Hai nói: “Thế em có cảm thấy được rằng anh yêu em
không?”.
“Em,
em, em không biết...”
Tôi rụt
rè đáp, anh Hai nói: “Đừng nói là em không biết, anh cũng không biết. Em nói
trước đây có khi nào anh có tình cảm gì mãnh liệt đối với em không? Hình như là
không. Giống như em đối với anh vậy, ngay từ ban đầu, anh thật sự chỉ xem em
như một người bạn, một người bạn thân. Chúng ta cùng chơi với nhau, cùng quậy
phá với nhau, lang thang với nhau đến cùng trời cuối đất. Chúng ta hợp nhau
quá, thế là dần dần, trong thế giới của anh chỉ có một mình em. Thực ra đáng lẽ
anh nên ngỏ lời với em từ trước đây, nhưng mà anh sợ. Anh sợ cảm giác này sẽ
thay đổi, anh sợ nếu trạng thái của bước tiếp theo sẽ không đẹp đẽ như anh
tưởng tượng, sau đó còn có một vài nguyên nhân khác, tóm lại là, anh rụt cổ vào
mai rùa, mãi cho đến khi Lưu Thụy Căn xuất hiện.”
“Vào
lúc ấy anh ý thức được rằng, nếu như anh không cố gắng lên, thì mãi mãi sẽ
chẳng bao giờ có cơ hội nữa, nhưng mà kết quả của việc anh cố gắng là...”
Anh xòe
bàn tay ra tỏ vẻ bất lực, để lộ nét mặt cay đắng, tôi nghĩ đến dáng vẻ anh lúc
ấy, không kìm được bật cười, anh cũng bật cười theo tôi.
“Cho
nên, việc này có thiệt thòi gì cho anh đâu nào?