
Cho dù tớ có thể xin vay vốn để học, nhưng mà mẹ tớ thì sao? Mẹ tớ cần tiền
chữa trị, tiền nuôi dưỡng, tiền ăn uống, đủ các loại tiền, cậu có biết không
hả?”.
“Để tớ
chăm sóc.”
“Cái
gì.”
“Để tớ
chăm sóc!”.
Có một
luồng hào khí trong người, bắt tôi nói ra câu ấy, nhưng mà vào lúc đó, tôi thật
sự không biết điều đó đối với tôi có nghĩa gì. Tôi đưa hết toàn bộ số tiền tiết
kiệm được đưa cho cô ấy, còn mượn tiền của anh em trong ký túc xá: “Số tiền này
cậu cầm mà dùng, những khoản tiền kia để tớ nghĩ cách khác.”
Chỉ
trong một đêm như thế, tôi từ một học sinh chỉ biết ngửa tay xin tiền ba mẹ, đã
trở thành một người đàn ông bắt buộc phải sống có trách nhiệm với một người
khác nữa, thậm chí là phải có trách nhiệm với hai người. Tôi đi làm thêm đủ
kiểu, tìm đủ mọi cách để có thể kiếm thêm tiền.
Mới bắt
đầu, việc đó thật sự rất khó khăn, đặc biệt là khi bạn phải đối mặt với sự lạnh
nhạt, khinh bỉ, đặc biệt là những khi bạn không biết bạn sai ở đâu, lại bị
người khác giễu cợt. Đã rất nhiều rất nhiều lần tôi nghĩ rằng sẽ không làm nữa,
nếu như chỉ có một mình tôi, nếu như đi làm là vì tôi, có lẽ là tôi đã bỏ cuộc
từ lâu rồi. Nhưng mà, tôi còn phải lo lắng cho cô ấy, còn phải chăm sóc cho cô
ấy, cho nên dù có cực khổ, có vất vả đến thế nào đi chăng nữa tôi cũng phải
kiên trì cho bằng được, cũng phải nghiến răng nghiến lợi đứng vững cho bằng
được.
Một ngày,
hai ngày, một tháng, hai tháng, khi tôi đã quen với mọi việc, thì mọi việc bắt
đầu phát triển theo chiều hướng tốt hơn, đặc biệt là tôi đã có được cô ấy. Thế
là, tất cả mọi gian khổ đã trở thành niềm hạnh phúc, tất cả mọi đắng cay đã trở
nên ngọt ngào.
Bốn năm
đại học, tôi vẫn cứ lấy tiền học phí, tiền sinh hoạt từ bố mẹ, nhưng mà số tiền
này, tôi đều đưa hết cho cô ấy dùng, còn bản thân tôi, hoàn toàn dựa vào sự cố
gắng của mình để duy trì cuộc sống. Cái việc kiếm tiền đối với tôi bây giờ
không có gì là khó khăn nữa cả.
Ban
đầu, hai chúng tôi chỉ có thể ăn cơm trong căn tin của trường, sau đó, chúng
tôi đã có thể ra những tiệm cơm ngoài trường ăn một bữa ngon lành, sau đó nữa,
chúng tôi cũng đã có thể giống như những cặp tình nhân kia, vào những dịp lễ
tết như lễ tình nhân, ngày Giáng sinh đã có thể vào ngồi trong tiệm cà phê rồi.
Cô ấy
tốt đẹp như thế, tôi không đành lòng và nghĩ hết cách để mang đến tất cả mọi
thứ cho cô ấy, tôi không muốn để cô ấy vứt bỏ mọi thứ chỉ vì tôi không có năng
lực. Cho nên, tôi tiếp tục cung phụng cho cô ấy học đàn piano, tiếp tục cung
phụng cho cô ấy học nghiên cứu sinh.
Tôi
chưa bao giờ nghĩ đến việc chúng tôi sẽ chia tay nhau. Đương nhiên, giữa hai
chúng tôi cũng đã từng xảy ra tranh cãi, cũng đã từng có mâu thuẫn, cũng đã
từng có tranh chấp, nhưng khi chúng tôi cùng nhau ăn bánh bao với dưa muối, khi
chúng tôi cùng nhau đối mặt với gian khổ, khi chúng tôi khó xử mất phương
hướng, chúng tôi đã trở thành người một nhà từ lâu lắm rồi!
Tôi
nghĩ ra một vạn lý do, cái duy nhất không nghĩ đến là cái đó, cái lý do mà có
nhiều khả năng xảy ra nhất ấy.
Nhưng
mà việc đó đã xảy ra thật rồi.
Cuối
cùng, khi tôi xác định được điều này, tôi thực sự không biết phải suy nghĩ thế
nào, thế giới sụp đổ, chẳng qua cũng đến thế mà thôi.
Nhất
thời, tôi đau khổ không thể nào tả xiết.
Nhất
thời, tôi có ý định muốn giết luôn cô ấy.
Tôi
không biết bản thân mình đã vượt qua những ngày tháng đó như thế nào, tôi chỉ
biết là nhất thiết phải làm một cái gì đó. Ban đầu, tôi không có suy nghĩ nào
khác, chỉ muốn làm cho cô ấy hối hận.
Quen
với Hoàng Phiêu Phiêu, thật sự chỉ là một việc ngoài ý muốn. Tôi chưa bao giờ
nghĩ rằng mình sẽ đi xem mắt, nhưng mà khi dì Lưu cầm ảnh của con gái đến tìm
tôi, giây phút đó tôi không cử động nổi, giống quá, quá giống cô ấy thời đó.
Tôi
ngồi trong quán cà phê, trong thời gian đợi cô ấy, tôi thậm chí là cảm thấy sợ
hãi, mặc dù tôi biết người tôi sắp gặp không phải là cô ấy. Khi Hoàng Phiêu
Phiêu nói với tôi cô ấy là La Lợi, bất giác tôi đã hiểu ra chuyện gì rồi.
Tại sao
tôi lại xin số điện thoại của cô ấy? Tại sao tôi vẫn tiếp tục liên lạc với cô
ấy? Lúc ấy tôi đã nghĩ đến việc trả thù rồi ư?
Đúng,
mà cũng chưa đúng.
Tôi vẫn
không quên được Jannet, tôi vẫn luôn theo dõi cô ấy, tôi cũng luôn mong rằng,
mong rằng cô ấy sẽ hối hận, nhưng mà trước tôi chưa có cách giải quyết nào cho
thật cụ thể. Tôi chỉ mong có ngày chúng tôi gặp lại, tôi đứng trước mặt cô ấy,
còn cô ấy, chỉ có thể đứng nhìn tôi một cách kinh ngạc mà không thể làm gì.
Sau đó
tôi biết được rằng suy nghĩ này thật sự rất nực cười, hóa ra trong tôi, cô ấy
vô tình đã trở thành một con người khác.
Tôi
phải công nhận một điều rằng, mặc dù tôi luôn muốn cô ấy phải hối hận, nhưng mà
tôi cũng biết rằng giữa hai chúng tôi không thể nào đến với nhau được nữa, điều
này không liên quan đến việc cô ấy còn tình cảm gì với tôi hay không, mà là
tôi, xác định là không thể nào mở lòng ra được nữa.
Tôi
đúng là ngốc như một con heo, tôi rõ ràng đã biết rõ điều đó, nhưng mà vô tình
làm một việc gầ