
n giống như việc của cô ấy làm.
Trước
đó rất lâu, tôi đã xác định là sẽ phải sống hết cuộc đời này bên cạnh Jannet,
mà sau khi cô ấy bỏ đi, tôi cũng chẳng có suy nghĩ nào khác. Mặc dù dựa vào
điều kiện, tư cách của tôi, tôi bây giờ đã có thể thoải mái lựa chọn, nhưng mà
xem ra tôi bây giờ chỉ cần tìm một người phụ nữ đáng tin cậy là được rồi. Thì
chị tôi cũng đã từng nói với tôi như thế mà: “Cậu tìm người yêu kiểu nào chị
cũng không quan tâm, nhưng chọn vợ thì nhất định phải tìm người nào phải thực
tế một chút.”
Tôi
đương nhiên là phải tìm một người thực tế rồi, tôi chịu không nổi sự dày vò nữa
rồi.
Phiêu
Phiêu là một cô gái thực tế, là một cô gái thú vị, là một cô gái thật lòng đối
với tôi. Khi tôi nhìn thấy một vạn tệ ở trong nhà, tôi biết rằng tôi đã có được
một tình cảm mà đến nằm mơ còn khó gặp nữa là. Có một người con gái đồng ý đi
bên tôi, không vì tiền bạc, không vì danh lợi, không vì nhà cửa, không vì bất
cứ một thứ gì cả, cho dù tôi có nợ nần, cho dù trong lương lai tôi không có
tiền đồ, cô ấy cũng nguyện đồng cam cộng khổ với tôi, đồng ý chia sẻ mọi gánh
nặng với tôi.
Từ lúc
ấy tôi đã biết được rằng, đây chính là cô gái mà tôi phải lấy về làm vợ, tôi sẽ
không thể nào tìm được tình cảm nào như vậy nữa. Nhưng mà mặc dù tôi suy nghĩ
như vậy, nhưng mà lại không biết rằng tình yêu không chịu nổi sự khảo nghiệm,
cho dù có thích đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào chịu đựng được
nhiều lần dày vò như thế.
Không
phải, nói chính xác hơn một chút là, tôi đã luôn xem thường Phiêu Phiêu. Tôi
luôn cảm thấy cô ấy sẽ chấp nhận tôi, bất kể tôi có làm gì đi chăng nữa, cô ấy
cũng sẽ luôn chấp nhận tôi. Bởi vì sao ư? Bởi vì bây giờ tôi có đủ tiền tài
nhất định, có thể chưa đến nỗi vương giả, nhưng mà cơ bản là đã có thể thỏa mãn
nhu cầu của một người con gái.
Cho dù
cô ấy muốn có nhà cao cửa rộng, xe hơi sang trọng, kim cương, đồng hồ nổi tiếng
hay là du thuyền trực thăng đi chăng nữa, tôi đều có thể làm cho cô ấy thỏa mãn
tất. Hơn nữa, so với những người giàu có khác, bề ngoài của tôi trông rất tuấn
tú, cơ thể kiện tráng, về tuổi tác cũng có ưu thế hơn. Không phải tôi khinh bỉ
Phiêu Phiêu, nhưng mà nếu như cô ấy tìm được một người như tôi đây, thật sự là
cũng không dễ dàng gì. Tôi tính toán tất cả mọi nhân tố thực tế, nhưng mà duy
nhất một điều tôi quên mất, đó là tình cảm.
Từ một
góc độ nào đó mà nói, Lý Trí quả đúng là do tôi sắp đặt, Phiêu Phiêu đã thông
qua khảo nghiệm, như thế là đã biết được thân phận của tôi, tôi cũng đã từng
nghĩ rằng cô ấy sẽ phẫn nộ, sẽ kinh ngạc, nhưng mà tôi nghĩ, đến cuối cùng cô
ấy cũng sẽ vui mừng mà thôi. Cô ấy không cần phải trả nợ tiền mua nhà, không
cần phải ngồi tính toán so đo giá sữa của con cái, không cần phải vào chợ lựa
từng mớ rau nữa. Tôi biết Phiêu Phiêu là một người không trần tục, nhưng mà ai
chẳng muốn sống một cuộc sống tốt đẹp cơ chứ? Nhưng khi cô ấy bỏ chạy ra ngoài,
gập người xuống khóc một cách đau khổ, tôi đã lờ mờ nhận ra rằng mình đã sai
rồi.
Tôi
tính toán hết tất cả những nhân tố thực tế, nhưng mà duy nhất có một điều là
quên mất nhân tố tình cảm.
Mà sự
thật ngay sau đó đã chứng minh điều này, khi Phiêu Phiêu nói với tôi, khi cô ấy
nói cảm ơn về tình cảm của tôi dành cho cô ấy trong thời gian vừa qua, tôi bỗng
nhiên cảm thấy sợ hãi. Nhưng lúc ấy tôi vẫn còn rất tự tin, nói cách khác, từ
trước đến nay tôi chưa ý thức được rằng Phiêu Phiêu nói với tôi như thế có
nghĩa là gì. Cho nên tôi vẫn cứ xác định thực hiện theo kế hoạch mình đã định
ra.
Tôi
không phải muốn Joseph phải phá sản, có lẽ những năm trước đây tôi sẽ làm như
thế. Nhưng mà bây giờ, tôi đã có kế hoạch khác có lý trí hơn, tôi biết được một
cách rõ ràng rằng, làm như thế chẳng hề có lợi cho tôi chút nào. Nhưng mà tôi
phải đè bẹp hắn ta, tôi phải làm cho Jannet thấy nếu như ngày đó Jannet theo
tôi, tôi không chỉ chung thủy với một mình cô ấy, còn có thể làm cho cô ấy có
một cuộc sống tốt hơn. Tôi phải làm cho cô ấy nhìn thấy một chút tiền của
Joseph chẳng là gì cả, chỉ cần tôi bất kì lúc nào cũng đều có thể vào làm chủ
công ty của hắn ta.
“Đây là
một lần cuối cùng rồi.” Tôi nhắc nhở bản thân mình như thế, đây là việc làm
cuối cùng vì Jannet, sau này, tôi sẽ quên cô ấy, tôi sẽ bắt đầu cuộc sống mới
của mình.
Tôi có
lường trước được việc khi Joseph phát hiện ra tình hình không bình thường sẽ
tìm cách giải quyết không? Tôi có lường trước được việc Jannet sẽ tìm đến Phiêu
Phiêu không?
Có, mà
cũng không có.
Có, là
phân tích theo lý thuyết, đương nhiên là họ không muốn bị một người khác làm
như vậy, ngoài ra họ cũng không muốn bị một doanh nghiệp khác chiếm thế thượng
phong; mà không có, là vì tôi luôn cảm thấy cô ấy luôn là một người kiêu hãnh
như thế, chắc sẽ không dùng đến cách này.
Nhưng
có hay không có đều không quan trọng. Cho dù Jannet tìm đến Phiêu Phiêu thì đã
sao nào? Phiêu Phiêu thể nào cũng cho tôi một cơ hội chứ nhỉ, thể nào Phiêu
Phiêu của tôi cũng sẽ tha thứ cho tôi chứ. Khi cô ấy nghĩ rằng tôi ngh