
Cho dù bây giờ tình cảm của anh
dành cho em nhiều hơn, nhưng mà chúng mình sống chung với nhau năm năm, mười
năm, hai mươi năm sau thì sao, làm gì còn thiệt thòi nào nữa? Sau khi giữa hai
chúng ta nảy sinh tình cảm, thì đâu thể nào nói tình cảm của ai dành cho ai
nhiều hơn, tình cảm của ai ít hơn ai được?”.
Nghe
những lời này, tôi biết phải nói gì nữa đây? Việc kết hôn bắt đầu được đưa vào
chương trình, vấn đề bên kia của mẹ anh bắt đầu xuất hiện. Bây giờ tôi không
béo nữa, trang điểm vào một tí, miễn cưỡng cũng được gọi là người đẹp, nhưng mà
công việc của tôi không ổn định, gia đình lại không ở thành phố này, cũng chẳng
có tài hoa gì cho cam, mẹ của anh không vừa lòng lắm.
“Phiêu
Phiêu à, cháu và Xuân Xuân quen biết nhau lâu như vậy rồi, dì biết cháu là một
cô bé tốt, dì cũng xem cháu như con gái trong nhà, nhưng mà cháu thấy đó, cháu
và Xuân Xuân đều mang họ Hoàng, các cụ thường nói rằng, người cùng họ không thể
kết hôn với nhau được.”
Ngoài
việc im lặng ra, tôi cũng không biết phải nói thế nào nữa. Từ một góc độ nào
đó, tôi nghĩ rằng thế thì thôi vậy, tôi cũng đâu có nóng lòng lấy anh Hai đâu,
nhưng bây giờ bên cạnh tôi cần có một người, tôi không thể yên lặng ngồi trước
máy vi tính như trước đây nữa, một khi ngồi thế là ngồi luôn cả đêm. Nếu như
bên cạnh không có ai, tôi sẽ không kiềm chế được suy nghĩ những việc không nên
suy nghĩ, tôi cần có một vài việc gì đó để làm, để phân tán sức ập trung của
tôi.
“Nếu
không, chúng ta cứ đi đăng ký trước đi.” Sau nhiều lần mẹ anh bày tỏ sự không
hợp tác nếu không dùng bạo lực, anh Hai nói với tôi.
“Hả?”.
“Gạo đã
nấu thành cơm, bà cũng phải chấp nhận mà thôi.”
“Như
thế không tốt đâu, dì đã không muốn như vậy, sau này anh...”
“Haizz,
đừng để ý đến bà làm gì, người mà bà thương nhất vẫn là anh, thực ra đợi hai
tháng nữa khi anh béo lên lại, bà cũng sẽ dập tắt nguồn hi vọng ấy thôi, có
điều anh lo lắng quá đi mất, anh phải nhanh chóng cưới em về rồi mới có thể béo
lại được.”
Tôi
sững sờ, anh Hai oán hận liếc xéo tôi, tôi lập tức hiểu ra ngay vấn đề, bất kể
có nói như thế nào đi chăng nữa, được người khác nâng niu, lo lắng như thế cũng
tốt quá rồi.
Bình
thường mà nói, đăng kí kết hôn trước khi bàn bạc sẽ tổ chức cưới hỏi như thế
nào có vẻ là một việc làm không đúng lắm. Người thì đã có trong tay rồi đấy,
phía đằng trai có thể sẽ không muốn chi số tiền đó ra, những thứ đằng gái hy
vọng có như váy cưới, áo cưới rước dâu, nhẫn kim cương, hưởng tuần trăng mật...
Không thể nói là hoàn toàn không muốn chi ra hết, nhưng nói không chừng cũng sẽ
bớt đi một ít, nếu như trong đó còn phải lo nhà cửa, xe cộ, thế thì càng nhiều
phiền phức. Nhưng mà giữa tôi và anh Hai không hề tồn tại những điều này. Nhà
của anh không thế chấp vay vốn gì cả, cũng đã làm xong nội thất hết rồi, xe ô
tô cũng là món quà mà hai năm trước được ba mẹ tặng, đến tiền xăng cũng là phúc
lợi của họ luôn. Còn những cái khác, thứ nhất là tôi không để ý lắm, thứ hai là
anh Hai sẽ không để cho tôi bị thiệt thòi, thậm chí còn hưng phấn hơn tôi, anh
đang đi kiếm địa điểm để hưởng tuần trăng mật.
Cho
nên, chọn một ngày lành tháng tốt, tôi và Nhị ca ca cầm chứng minh nhân dân đến
phường đăng ký. Khi đi, trong lòng tôi còn tràn ngập cảm giác vui sướng, nhưng
khi đối diện với nhân viên đăng ký, tôi đột nhiên lại trở nên hoang mang. Tôi
không biết bản thân mình rốt cuộc đang sợ cái gì, nhưng mà tôi không ngăn chặn
lại được, có lẽ là biểu hiện của tôi quá rõ ràng, đáng lẽ bình thường ra sẽ
không hỏi gì, nhưng nhân viên làm thủ tục nhìn tôi một lúc rồi hỏi: “Cháu gái
này, cháu đã suy nghĩ kĩ chưa?”.
Đôi môi
tôi run run, tôi muốn nói là tôi đã suy nghĩ kĩ càng rồi, nhưng bất giác, nước
mắt tôi lại rơi xuống.
“Cháu?”.
“Kĩ, kĩ
rồi ạ, kĩ rồi ạ...”
“Thôi
vậy!”, tôi và anh Hai gần như là mở miệng nói cùng một lúc, anh Hai nói, “Thôi
được rồi, để chúng cháu suy nghĩ thêm ạ.”
Tôi
quay đầu qua, anh Hai ôm tôi: “Chúng ta đi về trước đã rồi tính.”
“Anh...”
Tôi
muốn nói gì đó, nhưng chẳng nói ra được lời nào, anh Hai lấy tay bóp bóp vào
vai tôi, sau đó đưa tôi đi ra ngoài. Vào giây phút đó, tôi thật sự hận không
thể bóp chết mình luôn cho rồi, tại sao tôi có thể đối xử như thế với anh Hai?
Tôi nên kết hôn với anh, làm sao mà tôi có thể không kết hôn với anh được cơ
chứ! Làm sao mà tôi có thể làm tổn thương anh đến như thế cơ chứ? Tôi hứa hẹn
rằng sẽ không để cho anh thiệt thòi, nhưng mà tôi đang làm gì thế này?
“Anh
Hai...”
“Đợi
thêm ba ngày nữa, nếu như ba ngày sau, em vẫn cứ giữ quyết định này, chúng ta
sẽ tính sau vậy.”
Anh Hai
không nhìn tôi, chỉ chậm rãi nói như thế. Tôi sững người, đang định gật đầu thì
nhìn thấy Lưu Thụy Căn. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, không thắt cà
vạt, đứng dựa vào xe của mình, anh cứ thế nhìn thẳng về phía tôi, dưới mắt lộ
quầng thâm đen rất rõ ràng, sắc mặt hiện lên vẻ đau thương không nói nên lời.
Mặt
trời buông tỏa những tia nắng ấm áp xuống mặt đất, bên con đường cạnh bờ hồ,
anh cứ nhìn tôi, còn tô