Snack's 1967
Kỷ Nguyên Xem Mắt

Kỷ Nguyên Xem Mắt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322703

Bình chọn: 8.00/10/270 lượt.

từ nhỏ

đã được hun đúc trong thế giới ngôn tình... Cho dù lý trí không tin, nhưng mà

cảm giác sẽ tin, tin một cách ngọt ngào!

“Anh

vẫn chưa thích em.”

“Thì

cũng đúng.”

Tôi

cười nhạt hai tiếng, trong lòng cảm thấy chua xót ghê gớm. Ngay giờ phút này,

tôi mới thấu hiểu được một cách sâu sắc thế nào là tình cảm là thứ làm người ta

đau lòng nhất.

“Hoàng

Phiêu Phiêu, mày xem cái mặt to như cái bánh đúc của mày đi!”.

“Hoàng

Phiêu Phiêu, cả đời này mày chẳng lấy chồng nổi đâu!”.

“Hoàng

Phiêu Phiêu, chẳng có ai thích mày đâu.”

“Phiêu

Phiêu, chúng ta cần phải chú ý một chút đến ăn uống, cho dù là không cần phải

giảm cân, khi ăn uống cũng phải chú ý đến sức khỏe nữa chứ!”.

Những

lời nói này, La Lợi thường hét toáng lên như thế ngay bên tai tôi, anh Hai cũng

đã từng úp úp mở mở nhắc nhở với tôi như vậy. Ngay cả chị Vu và dì Vương cũng

đã từng nói: “Tiểu Hoàng này, đã là con gái thì phải chú ý đến bề ngoài một

chút, nếu không... Cháu cũng biết đó, đàn ông thời nay ấy à, đều thích phụ nữ

đẹp thôi.”

Những

lời nói này trước đây tôi đã nghe nhiều quá rồi, nhưng tôi cứ bỏ ngoài tai, cho

dù có người muốn chống đối tôi, chỉ vào mũi nạt nộ tôi, tôi cũng sẽ giả vờ như

không hiểu, nếu không đáp trả lại thì cũng chỉ cười rồi thôi. Xấu thì đã làm

sao? Không có ai thích thì đã làm sao nào?

Hoàng

Phiêu Phiêu tôi đây sống trên đời này, trước hết phải sống cho bản thân mình

cái đã. Những cái giống như thế giới gì đó, trái đất gì đó, Trung Quốc gì đó,

thì cũng phải có tôi mới tồn tại được cơ mà, nếu như hoàn toàn không có tôi,

không có người như Hoàng Phiêu Phiêu tôi đây, thì cái thế giới này cho dù có

hay ho cỡ nào, tốt hơn gấp vạn lần, thì có liên quan gì đến tôi nào?

Căn cứ

theo kiểu suy luận này của tôi, hình như cũng thuộc một dòng tư tưởng nào đó,

một nhân vật trứ danh nào đó trong giới triết học có sự nhận thức giống với của

tôi, ngày xưa khi học đại học, tôi có nghe thầy giáo giảng qua, nhưng những cái

tên nước ngoài từ trước đến nay tôi chẳng bao giờ nhớ được.

Nói tóm

lại, tôi cho rằng bản thân tôi mới là quan trọng nhất. Đối với người như tôi,

sự vui vẻ và thư thái được tôi xếp ở vị trí cao nhất. Nếu như nói tôi ăn gì có

thể làm cho bản thân mình được thư thái, còn không ăn gì có thể làm người khác

thư thái, thì tội gì tôi phải vì người khác mà làm khó dễ bản thân mình nhỉ?

Về việc

người khác thích hay là không thích tôi... Hơ, đó là việc của các cậu nhé!

Nhưng

mà bây giờ, tôi khó chịu lắm, trước giờ phút này, tôi chưa từng nghĩ rằng lời

nói của một người lại có thể làm tổn thương một cách sâu sắc thế này. Tôi có

chút hoang mang nhìn Lưu Thụy Căn, trong lòng lại dấy lên từng nỗi buồn man

mác. Tôi bị gì thế nhỉ? Tại sao thích một người lại có thể trở thành như thế

này? Người này tôi mới quen bao nhiêu lâu? Tôi mới thích anh ta bao nhiêu lâu,

tại sao lại ra nông nỗi này?

“Nhưng

mà anh rất ngưỡng mộ em.” Lưu Thụy Căn tiếp tục nói, “Bởi vì em có những lúc

trong sáng như thế này, thực sự hiếm thấy.”

Tôi ngơ

ngác, cái từ này, hình như trước đây tôi cũng dùng để nói về Đặng Linh Linh,

chẳng ngờ được rằng, không bao lâu sau lại dùng để nói về mình? Hơn nữa, trong

sáng... Đặng Linh Linh là một nữ thanh niên hoạt động nghệ thuật nho nhã như

thế thì trong sáng là đúng rồi, một người tùy tiện như tôi, khi ăn thì như gà

bới ra đến tận sau cổ, mà cũng có thể dùng từ này được sao?

“Nói thật

là trước đây anh đã từng yêu một lần, yêu nhau rất lâu, anh nghĩ rằng anh sẽ

sống suốt đời với cô ấy, nhưng mà sau đó, cô ấy... đã kết hôn với một người

giàu có khác.” Lưu Thụy Căn chậm rãi nói, “Việc này làm anh bị sốc nặng, có một

khoảng thời gian, anh không thể nào nói về chuyện yêu đương được, càng không

muốn kết hôn, thậm chí đối với phụ nữ, anh đều có một sự hế tiếp xúc nhất định

nào đó. Chắc em cũng thấy rồi, anh chẳng phải là người giàu có gì, trước mắt

chỉ lo được những chi tiêu hàng ngày cho bản thân mà thôi, sau này có mua được

nhà cửa không còn khó nói lắm.”

“Giá

nhà bây giờ, ai mà mua cho nổi?”.

Lưu

Thụy Căn cười: “Trước đây, anh đã từng nghĩ chắc cả đời này không kết hôn,

nhưng mà tình hình thực tế thì lại không như vậy, anh cũng muốn có một gia

đình, có con của mình. Nhưng mà, anh không biết phải tìm người phụ nữ như thế

nào. Nói thật là khi dì Lưu giới thiệu La Lợi cho anh, anh không thấy thích

lắm.”

Tôi nhớ

mẹ của La Lợi họ Lưu, cho nên dì Lưu ở đây, chắc là mẹ của La Lợi rồi. “Tại sao

lại không thích?”.

“Cô

La... không phải là người mà anh có thể điều khiển nổi.”

Tôi hơi

nhíu mày. “Dì Lưu đưa ảnh cho anh xem, cô La là một người rất đẹp và thời

trang. Kiểu người phụ nữ như thế này, chắc chắn có rất nhiều người đàn ông theo

đuổi, cũng tuyệt đối tin tưởng vào tương lai. Cho nên, cô La nhất định là chẳng

để ý đến anh, cứ cho là hai người có phát triển thêm đi, cũng chắc chắn là

chẳng có kết quả gì.”

“Cũng

chưa chắc.”

Ngoài

miệng tôi nói như vậy, nhưng trong lòng lại thầm thán phục, người này nhìn có

vẻ không được tinh nhanh cho lắm nhưng trong l