
òng suy nghĩ rất thấu đáo.
“Thì
đúng là chưa chắc, nếu như anh và La Lợi thật sự có tình cảm với nhau, hai bọn
anh may ra mới có thể yêu nhau được. Nhưng mà, anh lại không chắc chắn là có
thể sống cùng cô ấy suốt đời. Tất cả các khoản thu nhập của anh cộng lại cũng
chưa quá bốn ngàn, thưởng cuối năm cũng không ổn định, với cái khoản thu nhập
này, ở thành phố chúng ta đây, chỉ đủ để chi tiêu cho cuộc sống hàng ngày, sau
này có con sợ rằng sẽ rất khó khăn. Nếu như cô La sống cùng với anh, một năm
chưa tỏ thái độ, hai năm chưa tỏ thái độ, ba năm, bốn năm có lẽ cô La sẽ có sự
suy tính khác. Nếu như vào lúc đó có người đàn ông khác, hoặc là xảy ra việc
gì... Cuộc hôn nhân của bọn anh sẽ xuất hiện vấn đề.”
“Việc
này... Cũng chưa chắc sẽ là như thế. Thu nhập này của anh là bình thường ở cái
thành phố này, rất nhiều người đều có thể sống như vậy mà.”
Lưu
Thụy Căn cười cười, không nói gì nữa, tôi suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Hơn
nữa cũng chưa chắc là anh cứ mãi như thế này, không chừng sang năm là phát tài
lớn cũng nên.”
“Mua vé
số trúng độc đắc hả?”.
Khi nói
câu này ra, đôi mắt Lưu Thụy Căn hơi xếch lên, khóe miệng cong lên, giọng điệu
có chút mỉa mai, trong tích tắc có cảm giác bất cần. Có lẽ là không phải, nhưng
mà mẹ kiếp, trong lòng tôi cứ như có vô số con ngựa cỏ bùn đang phi như bay.
Mê hoặc
chết đi được ấy ấy ấy ấy ấy ấy!
Trong
giờ phút này, cuối cùng tôi cũng đã hiểu những cô gái ôm mặt kêu trời trong
phim ảnh và tiểu thuyết không hề khoa trương, cuối cùng biết được cái việc sống
hay chết cũng không cần suy diễn, hóa ra trên thế giới này, thật sự có một loại
cảm giác, cảm giác si mê!
Khi
đang có cảm giác này, tất cả mọi việc đều bị tôi quẳng qua một bên.
Sau đó
La Lợi chỉ vào đầu tôi nhiếc móc: “Nói mày ngốc mày còn không chịu thừa nhận, ý
tứ trong những lời nói của anh ta mày nghe chưa ra hả? Anh ta không tìm người
yêu, không cần tìm bạn gái, chỉ là muốn tìm một người vợ, một người phụ nữ
không biết chê bai anh ta không có tài cán gì, biết chịu cực chịu khổ cùng với
anh ta! Anh ta căn bản không hề thích mày, anh ta đang khinh bỉ mày đấy! Khinh
bỉ, mày có hiểu không hả?”.
Tôi
hiểu!
Thực ra
sau khi về, tôi dần dần cũng hiểu ra vấn đề. Mối tình chân thật mà Lưu Thụy Căn
kể trong quá khứ, chắc hẳn anh ta rất yêu cô bạn gái trước đó của anh. Mặc dù
tôi không biết anh đã làm những gì cho cô gái đó, nhưng nhìn vào cách anh đối
xử với tôi, chắc là có thể tưởng tượng ra được ngày đó anh chiều chuộng cô gái
đó đến nhường nào, nhưng người con gái đó cuối cùng lại rơi vào vòng tay của
người đàn ông khác. Cú sốc này làm tổn thương đến người ta nhiều như thế nào
tôi không biết, điều mà tôi biết chính là, nhất định là tổn thương rất sâu sắc.
Tôi và
Lưu Thụy Căn quen nhau chưa bao lâu, cũng chưa có nhiều tình cảm gì sâu đậm với
anh – mặc dù bản thân tôi cảm thấy tình cảm này rất sâu đậm, sâu đậm đến nỗi
tôi cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tại sao lại thích một người đến mức ấy? Cớ làm sao
lại có thể bất chấp mọi thứ để thích một người như vậy? Lý trí của tôi đâu rồi?
Sự phân tích của tôi đâu rồi? Những ánh mắt phớt đời của tôi đâu rồi?
Rõ ràng
tôi biết suy nghĩ của Lưu Thụy Căn, rõ ràng biết rằng anh không giàu có, rõ
ràng biết rằng sau này sống cùng anh sẽ không có được những tháng ngày nhàn nhã,
nhưng mà tại sao tôi vẫn cảm thấy rằng những thứ đó không quan trọng chứ?
“Anh
làm em thay đổi đến nỗi em không còn là chính em nữa, anh làm em từng giây từng
phút đều nhớ đến anh...”
Những
câu nó như vậy, trước đây tôi đọc thì cũng chỉ là đọc thế thôi, mặc dù những
thiếu nữ của thời đại này sẽ rất cảm động, nhưng từ khi đi làm thì chỉ cảm thấy
viển vông và buồn nôn mà thôi. Cái gì mà thay đổi không còn là chính mình? Cái
gì mà từng giây từng phút đều nghĩ đến người khác? Tôi nhớ về bánh bao La Phúc
Ký cũng chưa đến nỗi từng giây từng phút nhớ đến nó! Vì tình yêu mà hy sinh tất
cả, đó không gọi là cống hiến, tuổi nhỏ thì còn nói là chưa hiểu chuyện, khi
lớn lên, thì gọi đó là đầu óc có vấn đề!
Những
lời nói đó, mặc dù tôi rất ít khi nói ra, nhưng mà luôn quan niệm như vậy. Bây
giờ tôi hiểu rồi, hóa ra đều không phải, chỉ là... tôi chưa trải qua mà thôi.
Tôi chưa từng có được kiểu tình cảm như thế này, cho nên không cách nào hiểu
được, và cũng không thể nào chấp nhận nó được.
Nhưng
cho dù có sự thay đổi như thế, cho dù suy nghĩ như vậy, tôi vẫn biết rằng, tình
cảm của Lưu Thụy Căn dành cho cô gái đó nhất định là sâu đậm hơn tình cảm mà
bây giờ tôi dành cho anh. Nếu như nói rằng, tôi nghe từng câu nói của anh mà đã
bị sốc như vậy, thế thì người con gái đó chạy theo người khác... đó lại là một
cú sốc như thế nào nhỉ?
Cũng
chính vì có cú sốc như vậy, Lưu Thụy Căn từ đó không màng đến tình yêu lứa đôi
nữa, anh chỉ muốn tìm một người con gái nhẹ nhàng, nhẹ nhàng sống cuộc sống với
anh. Anh không cần La Lợi, là bởi vì anh không có được sự chắc chắn với cô.
Loại
tâm lý này, nói thật cũng quá là ngốc nghếch, khác hẳn hoàn toàn với cách nhìn
về đàn ông của