
he
tôi hỏi như vậy, La Lợi ngừng cái tay đang cầm bút chì kẻ chân mày lại, liếc
mắt nhìn tôi: “Mày thật sự hạ quyết tâm đấy à?”.
Hạ
quyết tâm chưa? Việc này tôi thật sự còn chưa biết nữa, lớn ngần này rồi, tôi
chưa từng nghĩ sẽ thay đổi bản thân mình. Tôi lớn lên như vậy, mặc dù trong mắt
người khác tôi có một loạt vấn đề, nhưng bản thân tôi cảm thấy rất thoải m>
Khuôn
mặt to như bánh đúc thì đã làm sao nào?
Cái eo to
như thùng nước thì đã làm sao nào?
Không
giống con gái thì đã làm sao nào?
Chị đây
thoải mái! Chị đây tự do tự tại! Chị đây thích như thế!
Nếu
muốn so sánh thế giới nội tâm, mấy người suốt ngày chỉ biết kẻ mắt vẽ mũi kia,
trang điểm lên cho mình đẹp như một bông hoa nhưng chưa chắc đã sướng giống chị
nhá. Giống như La Lợi, mỗi ngày đều mong ngóng gặp tình yêu của mình, đã từng
gặp bạn cũ của mình, những người lấy chồng sướng, khi về nhà thì ăn bù một trận
cho đã tức. Mỗi ngày đều ngồi tính toán xem lương của mình rốt cuộc đủ mua bao
nhiêu bộ quần áo, bao nhiêu mỹ phẩm. Tính toán rằng nếu như ăn nhiều hơn một
quả chuối sẽ mập thêm mấy lạng thịt, so sánh dáng người của mình hơn bao nhiêu
kém bao nhiêu so với người dáng chuẩn...
Từng
ngày cứ trôi qua như thế, có lẽ bản thân cô ấy không cảm thấy gì, nhưng mà có
làm cách nào tôi cũng cảm thấy mệt mỏi. Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ sẽ
phải sống những tháng ngày như vậy, tôi cảm thấy con người đến được với thế
giới này đã không dễ dàng gì, không được làm điều gì để hành hạ bản thân mình
nữa.
Đương
nhiên, về quan điểm này, La Lợi và tôi có cách nhìn khác nhau: “Hoàng Phiêu
Phiêu, chúng ta là người! Sự khác nhau cơ bản nhất giữa người và động vật chính
là người có thế giới tinh thần, tinh thần! Cái gì gọi là tinh thần mày hiểu
không hả? Tức là chúng ta có đủ các cung bậc tình cảm, chúng ta phải buông thả,
phát huy những cung bậc tình cảm này của chúng ta. Nếu chỉ là ăn no rồi ngủ,
ngủ rồi lại ăn, thế thì có khác nhau gì so với động vật? Không phải, khác nhau
gì so với heo?”.
“Heo
cũng có tình cảm mà.”
“...”
“Hơn
nữa, thời gian cực khoái của heo con người khó có thể mà sánh kịp.”
“...
Hoàng Phiêu Phiêu, mày giữ thể diện chút được không?”.
“Không
phải là tao đang có một buổi thảo luận học thuật với mày sao?”. Mặt tôi không
đỏ, tim tôập, vừa cắn hạt dưa, vừa liếc xéo nó, “Hơn nữa, cái tình yêu hừng hực
mà mày nói đó, phát triển đến cuối cùng chẳng phải cũng đi đến bước đó sao, mày
đừng nói với tao là mày chỉ cần một tình yêu tinh thần, không mơ tưởng chút nào
đến sự va chạm xác thịt.”
“Thật
sự là không thể nào mà nói chuyện với mày được.”
“Được
thôi, cho dù mày không thích như thế, mày cũng phải hỏi người đàn ông kia có
cần hay không. Có thể ba đến năm tháng người ta cũng vui vẻ đón nhận tình yêu
tinh thần với mày, mày thử kéo dài ba đến năm năm thử xem... Có điều cũng có
thể lắm chứ, anh ta bị bất lực mà...”
Câu này
tôi chưa nói hết, bởi vì đã bị một cái gối đập lên người. Sau đó, tôi và La Lợi
xông vào nhau, sau đó nữa thì, cô ấy tiếp tục theo đuổi tình yêu của mình, còn
tôi tiếp tục làmmột con heo lười biếng. Đương nhiên, cô ấy cũng không quên lâu
lâu lại càm ràm với tôi,còn tôi lâu lâu cứ phỉ báng lại cô ấy.
Chúng
tôi là bạn gái với nhau, nhưng mà về điểm này, chúng tôi đều không muốn học hỏi
lẫn nhau. Nhưng bây giờ, tôi bắt đầu bị lung lay. Vì Lưu Thụy Căn, tôi muốn
thay đổi, tôi muốn thay đổi để càng phù hợp hơn với anh ấy, mặc dù anh ấy nói,
anh ấy để ý tôi, là vì tôi cho anh cảm giác an toàn. Nhưng mà tôi thì không
muốn chỉ có như thế mà thôi.
“Hoàng
Phiêu Phiêu, đây có thể là cơ hội cuối cùng của mày rồi đấy, cho dù là mày
không phải vì người khác, cũng phải vì bản thân mày một tí!”. Nhìn thấy tôi bị
lung lay, La Lợi thừa thắng xông lên, thả cây chì kẻ mắt xuống, quì trước mặt
tôi, “Mày cũng nghe anh Hai nói rồi đó, tao nói cho mày biết, đàn ông thì chẳng
có ai không yêu người đẹp cả.”
“Nhưng
mà anh ấy...”
“Anh
ta? Anh ta làm sao?”. La Lợi còn định nói gì đó, nhưng điện thoại đổ chuông, cô
ấy vừa đi lấy điện thoại, vừa nói với tôi, “Mày đừng nghĩ anh ta từ quê ra thì
sẽ chân chất, tao nói cho mày nghe, mấy người từ quê ra còn ghê gớm hơn! Mấy
người như anh ta ấy hả...”
“Anh ta
có phải từ ở nhà quê lên đâu...”
“Không
phải hả? Không phải thì tại sao lại đặt cái tên như thế này... A lô?”.
La Lợi
còn muốn châm biếm thêm vài câu, nhưng sau khi điện thoại thì lập tức thay đổi
thái độ, sau đó nữa, đến cả ngữ điệu cũng thay đổi luôn. Cái tiếng “a lô” đó
nghe sao mà dịu dàng, say đắm lòng người, làm tôi không khỏi nghi ngờ.
“Anh là
ai vậy, gọi nhầm điện thoại hả...” La Lợi vừa nũng nịu, vừa đi ra bên ngoài,
tôi nhìn theo dáng người cô, trong lòng không khỏi sửng sốt, cái giọng điệu
này, dáng vẻ này, không lẽ, không lẽ...
“Mày
yêu rồi đấy à?!”.
Sau hơn
mười phút trôi qua, La Lợi mới từ bên ngoài đi vào, vừa nhìn thấy cô ấy, tôi
liền buột miệng hỏi. La Lợi chớp chớp mắt, sau đó nhìn tôi một cách tự tin:
“Đúng thế, tao đang yêu.”
“Mẹ ơi,
cuối cùng mày c