
ũng đã yêu!”.
“Ê, ê,
Hoàng Phiêu Phiêu, mày có ý gì hả? Cái gì mà cuối cùng? Chị đây trước kia không
yêu chỉ vì không gặp được người mà mình thích, gặp được rồi, tự nhiên sẽ yêu
thôi. Mày mà không gặp được Lưu Thụy Căn, mày có yêu không hả?”.
“Không,
không, không, ý tao là, người kén cá chọn canh như mày, cuối cùng cũng đã gặp
người cho mày cảm giác, mau khai ra, anh ta làm nghề gì, có giống người mày
tưởng tượng không, đừng nói với tao là mày thật sự kiếm được một anh chàng cao
hơn mét tám, tài sản hơn tám ngàn vạn, biết nói ba thứ tiếng, có đai đen môn
Teakwondo đó nha.”
Tôi vừa
nói vừa cười.
Tôi và
anh Hai đều thuộc người trong thế giới thứ hai, theo thông thường, một người vô
cùng thực tế, vô cùng mạnh mẽ hiếu thắng như La Lợi hình như không nằm trong
cùng một thế giới, nhưng sự thật thì hình như thật sự là như vậy – nếu như
trong ba người chúng tôi ai không thực tế nhất, thì người đó chắc chắn là La
Lợi.
La Lợi,
chiều cao một mét sáu mươi bảy, cân nặng năm mươi ki-lôgam, vòng ngực 34C, vòng
ba chín mươi mốt cm, vòng eo nhỏ 60 cm, đôi chân dài 105 cm, có dáng người rất
quyến rũ, còn ngũ quan, cô ấy tuy không phải tuyệt thế giai nhân, nhưng cô ấy
biết sử dụng mỹ phẩm, năm xưa còn làm việc ở một tiệm chụp hình, rất biết cách
trang điểm... Nói chung khi được thể hiện ngay trên người cô, tay nghề thực sự
rất khéo léo. Hơn nữa cô cũng rất chú ý đến cách ăn mặc, đi trên đường phố, đó
thật sự là một mỹ nữ trăm phần trăm.
Theo
đánh giá người ta, mỹ nữ như vậy chắc là đã từng có hàng trăm cuộc tình, ít
nhất thì cũng đã có trải nghiệm trong tình trường, nhưng La Lợi mới chỉ có một
mối tình đầu trong sáng khi học cấp ba mà thôi. Mối tình đầu đó cô đã kể rất
chi tiết cho tôi nghe, tôi chỉ biết rằng từ đó về sau, cô thề sẽ phải có một
tình yêu chân chính y hệt như mối tình đầu đó.
Mà cái
tình yêu chân chính này không phải chỉ là về mặt tình cảm đâu, theo như lời cô
nói, người đó nhất thiết phải đạt đến một tiêu chuẩn nào đó, cô mới yêu người
ta. Mà cái tiêu chuẩn đó - hoàn toàn là được tham khảo trong những quyển tiểu
thuyết lãng mạn của Đài Loan.
...
Thôi được rồi, tôi không nên cười nhạo La Lợi, khi tôi học lớp tám, cũng có
những ảo tưởng như thế. Có yêu cầu người đó phải có một trái tim khoan dung độ
lượng, cao ráo, ánh mắt sâu thẳm, sống mũi cao, còn phải tài giỏi, có khí
phách, sức hấp dẫn, tính sáng tạo. Nếu như bước ra ngoài một bước có kẻ dạ
người thưa, tùy tiện nói một câu gì đó cũng có thể làm cho người khác lo sợ
đứng ngồi không yên, một ánh mắt cũng có thể làm cho cấp dưới, đối thủ của anh
tim đập chân run.
Thuộc
hạ, bạn bè bao gồm cả đối thủ của anh đều phải sùng bái anh, minh tinh, tài nữ
gì gì đó yêu anh, yêu muốn điên dại, nhưng anh chỉ yêu một mình tôi thôi. Không
chỉ yêu thôi đâu, phải yêu một cách si mê ngây dại, yêu một cách chết đi sống
lại được ấy, tôi hắt xì một cái cũng có thể làm anh căng thẳng mãi không thôi,
tôi sứt mất một miếng da, anh sẽ nhìn bác sĩ với một ánh mắt muốn giết người,
tôi chỉ bị thương nhẹ, anh sẽ bực bội và xót xa trách mắng tôi tại sao lại
không cẩn thận?
Nếu như
nhỡ khi tôi gặp điều gì không may, ví dụ như sinh khó hoặc là ung thư, anh nhất
định sẽ túm lấy cổ áo của bác sĩ hét ầm lên: “Không điều trị được cho cô ấy,
tôi sẽ giết chết ông! Nếu như cô ấy chết, cả địa cầu này sẽ bị chôn cất cùng
với cô ấy!”
...
Ảo
tưởng như thế, có thể nói rằng nữ sinh nào cũng đã từng có, nhưng mà sự khác
biệt giữa La Lợi và người khác là, không chỉ lớp tám đã có ảo tưởng như thế,
vào đại học, đi làm rồi, mãi cho đến tận khi lớn tuổi như thế này mà vẫn còn
giữ ảo tưởng đó! Hơn nữa dứt khoát là kiên trì chờ đợi, kiếm tìm. Tinh thần như
thế, thái độ như thế, kĩ lưỡng như thế... Giống như cô bé con năm sáu tuổi, cố
chấp tin tưởng rằng trên thế giới này vẫn còn Bạch Mã hoàng tử và Công chúa
Bạch Tuyết.
Mặc dù
trước tôi chưa từng nghĩ sẽ lấy chồng, nhưng tôi luôn kiên định tin tưởng rằng,
La Lợi nếu như không dẹp bỏ cái suy nghĩ này, nhất định còn khó lấy chồng hơn
cả tôi nữa.
Còn bây
giờ, cô ấy đã yêu rồi ư? Đã yêu rồi à? Đã yêu rồi cơ đấy! Đã yêu sao? Đừng có
trách tôi lặp đi lặp lại bốn lần, bởi vì theo như cách nói của hai thầy giáo
đầu trọc trong bộ phim Phi Thành Vật Nhiễu thì là, ba câu là ngốc xít, bốn câu
là cảnh giới đó!
Hai mắt
tôi sáng lên như đèn pha, tâm trạng kích động, suýt chút nữa thì nhảy bổ lên ra
sức lay vai của cô ấy, bắt chước Mã giáo chủ: “Nói cho tao nghe nói cho tao
nghe nói cho tao nghe nói cho tao nghe đi đi đi đi!”.
“Nói
cái gì? Dù sao cũng tuyệt hơn nhiều so với ông Lưu Thụy Căn kia của mày.”
“Cái đó
thì chưa chắc.”
“Chưa
chắc? Anh ta mặc dù không cao một mét tám, nhưng cũng cao một mét bảy tám, mặc
dù không biết Teakwondo, nhưng lại biết thái cực quyền. Còn về gia thế... Tao
chưa hỏi, nhưng mà nhất định không ít hơn là tám ngàn vạn, còn ngôn ngữ, thật
sự thông thạo ba thứ tiếng, nếu như cộng thêm ngôn ngữ anh ấy biết nữa, thì
tổng cộng là năm thứ tiếng”.
Tôi hồ
nghi nhìn cô