
, không biết La Lợi sẽ phản ứng như thế nào nữa đây.”
“Kệ mấy
cái phản ứng của nó.”
“Phiêu
Phiêu...”
“Anh
đừng có nói nữa được không!”. Tâm trạng tôi rối bời, mặc dù trước khi đến đây
đã chuẩn bị kĩ lắm rồi, nhưng mà thật sự là tôi không hy vọng kết quả sẽ như
thế này, nhưng mà La Lợi thay đổi đến nỗi làm tôi không thể nào chấp nhận được.
Tôi và La Lợi quen nhau gần tám năm, chúng tôi cùng tốt nghiệp một trường, cùng
dắt tay nhau vào xã hội làm việc. Ngày xưa khi công việc của tôi không ổn định,
đã không ít lần đến nhà nó ăn uống, khi tôi đi phỏng vấn, đã không ít lần nhờ
nó trang điểm, tư vấn cách ăn>
Chúng
tôi cùng trêu ghẹo anh Hai, cùng nhau đi ăn bánh kem, cùng nhau bàn luận về cơ
bắp của đàn ông, cùng nhau đi từ thời con gái qua thời thiếu nữ... Tôi và anh
Hai không có gì phải kiêng kị, tôi và nó, còn hơn như thế nữa, có người nói
tình bạn giữa phụ nữ không chắc chắn, nhưng mà tôi và nó thật sự như chị với
em.
Đúng
thế, thời gian này chúng tôi không liên hệ gì nhiều, đúng thế, thậm chí một hai
năm gần đây, chúng tôi không dính lấy nhau như trước đây nữa.
Nhưng
mà điều này không hề làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng tôi, tình cảm có
được từ thời xưa của chúng tôi tuyệt đối vượt qua được thử thách của thời gian.
Nhưng mà, không chịu được thử thách của tình yêu?
Tôi lại
không lo vì việc này tuyệt giao với La Lợi, nhưng mà, thật sự tôi không muốn
gây gổ với nó đến mức như vậy.
“Lúc
nãy, đúng là em hơi xúc động.” Tôi nghĩ là như thế, đúng lúc đó lại nghe thấy
một tiếng kêu ai oán của anh Hai.
“Được
rồi được rồi, em sai rồi, lần sau sẽ không như thế nữa, đợi mấy ngày sau tâm
trạng của La Lợi ổn định lại, em sẽ tìm La Lợi nói chuyện cho rõ ràng, xem thử
rốt cuộc là chuyện gì.”
“Không
phải đâu, Phiêu Phiêu...”
“Còn
phải làm sao nữa?”.
Mặt mày
anh Hai khổ sở: “Trước khi nói những điều này, tại sao nghĩ không ra để Joseph
tính tiền xong cái đã?”.
......
.........
............
Mẹ kiếp
chứ chứ chứ chứ chứ chứ!
Người
ngoài hành tinh xâm nhập vào rồi, trái đất bị hủy diệt rồi, dải Ngân Hà biến
mất, trong giây phút đó, trong lòng tôi sục sôi, đó không phải là ngày tận thế
của thế giới là ngày tận thế của vũ trụ! Trong giây phút đó, tôi không biết bề
ngoài tôi trông như thế nào, nhưng mà tôi rõ ràng biết được rằng, trong lòng
tôi đã bị đâm thủng hàng tr lỗ rồi.
Vào lúc
này đây, tôi cuối cùng cũng đã biết được rằng, thế gian này việc gì bi ai nhất,
không phải việc bạn nghe bạn trai mình vẫn đang trả nợ cho người yêu cũ, không
phải việc cuộc đời bạn không có điểm dừng, không phải việc bình thường nhỏ bé,
mà là việc bạn đã chọn cả bàn thức ăn ở Tử Kinh, mà người phải đứng ra trả
tiền, mẹ kiếp, bỏ chạy rồi!!
Chiều
hôm nay, tôi thật sự sống trong đau khổ, suýt nữa thì bị nổ tan ra thành bã, sở
dĩ có thể đủ tay đủ chân sống sót trên cõi đời này, trước hết phải cảm ơn đầu
bếp ở Tử Kinh không nhanh tay nhanh chân, chưa kịp làm hết những món trên thực
đơn, tiếp đó phải cảm ơn anh Hai giao lưu rộng rãi, có quen biết với một người
trưởng nhóm ở Tử Kinh, thứ ba phải cảm ơn anh Hai có thói quen mang kè kè thẻ
ngân hàng ở trong người, nếu không, mẹ kiếp, tôi phải nhờ Lưu Thụy Căn đến giúp
đỡ, nếu không tôi sẽ bị giữ lại ở Tử Kinh rửa chén bát rồi.
Nhưng
cho dù người trưởng nhóm đó đã giúp tôi hủy những món trong thực đơn chưa kịp
làm kia, cho dù anh Hai đã giúp tôi quẹt thẻ trả tiền cho những đồ ăn mà tôi đã
chọn, nhìn một đống bánh ngọt, trà, cà phê, nước trái cây ở trên bàn, tôi khóc
không ra nước mắt.
“Ăn đi,
ăn được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.” Anh Hai khích lệ tôi.
“Ăn
không hết cũng phải mang về.” Tôi nghiến răng nghiến lợi.
“Em
không giảm béo nữa à?”.
“Sáu
ngàn tệ đó, bà già đây có béo đến chết cũng phải ăn cho sạch sẽ mới thôi!”.
Nước
mắt tôi tuôn trào, mẹ kiếp, một miếng bánh kem phô mai, bên ngoài đắt nhất cũng
chỉ bán bốn mươi đồng, tại sao ở đây lại bán đến những chín mươi tám đồng hả hả
hả hả hả hả hả?
“...
Sáu ngàn tệ này cứ để anh trả cho.”
“Đừng
đùa nữa.”
“Thật
đó, Phiêu Phiêu, sáu ngàn này...”
“Em nói
rồi, anh đừng đùa nữa.” Tôi ngẩng mặt lên từ đống bánh kem đó, nghiêm túc nhìn
anh, “Mấy thứ này do em chọn, em chọc tức cho La Lợi bỏ đi, cho nên trả. Được
rồi, việc này chỉ bàn đến đây thôi, chị lấy máu mời mọi người, hôm nay anh phải
cố hết sức mà ăn cho em.”
Tôi nói
với khí thế ngất trời, nhưng mà thật sự muốn phun ra máu. Khoảng thời gian này
tôi tiết kiệm ăn uống, tiết kiệm chi tiêu, tính toán từng li từng tí một, không
ngờ một lần lại phải chi ra nhiều đến ngần này, quả nhiên, cái sự xúc động
đường đột này, mẹ kiếp, như một con quỷ ấy! Đêm hội giao thừa mùa xuân vẫn phải
xem chứ!
Không
cần nói, buổi tối của Lưu Thụy Căn ngày hôm đó được thêm hai miếng bánh kem của
Tử Kinh, đối với việc này, anh cực kỳ kinh ngạc, nhìn ánh mắt anh nhìn tôi, có
thể nói là ngạc nhiên đến cực độ.
“Nhìn
gì mà nhìn, có để ăn, anh còn lựa chọn cái gì nữa?!”.
Tôi
chống nạnh, trừng mắt, Lưu Thụy Căn cúi đầu xuống ngay lập tức,