
út thất vọng, nhưng cố gắng làm cho
giọng nói nghe qua vui vẻ, "Không cần đâu, em không có việc gì, liền ở
đây cùng anh."
Diệp Tử Nam mặt không di chuyển, dường như trong giọng nói kèm theo không kiên nhẫn hiếm thấy, "Tùy em."
Túc Kỳ chợt cảm thấy đọc báo cũng không có chút hứng thú nào nữa, cô lại ngẩng đầu nhìn người ngồi trên giường bệnh kia.
Mặc dù còn đang bệnh, nhưng toàn thân mặc đồ bệnh nhân bình thường lại làm
cho anh có hương vị khác, so với ngày thường, có thêm chút ấm áp và
phong cách yếu đuối, mặc dù nhìn qua cả người cứng rắn lạnh như băng,
nhưng lại làm cô nảy sinh vài tia đau lòng.
Túc Kỳ phát hiện Diệp Tử Nam nhìn một tờ văn kiện rất lâu cũng không lật sang trang, khóe
miệng cô dần dần nhếch lên, mà lúc này cuối cùng Diệp Tử Nam cũng nhìn
qua.
Trong lòng Túc Kỳ cười hài lòng, em cũng không tin anh có thể coi như em không tồn tại!
Túc Kỳ dũng cảm đối diện với anh, trong ánh mắt có thêm một tia khiêu
khích, ai ngờ ánh mắt Diệp Tử Nam lấp lánh mấy cái, cực kỳ mất tự nhiên
chuyển tầm mắt sang nơi khác, cuối cùng lại rơi vào văn kiện trên tay.
Trong lòng Túc Kỳ cảm giác thành tựu tràn đầy, nhiều năm như vậy, loại "Mắt
to trừng mắt nhỏ" không nói gì trong khi chiến tranh lạnh, cô chính là
lần đầu tiên toàn thắng Diệp Tử Nam, mà còn thắng lợi đẹp mắt như vậy.
"Buổi trưa muốn ăn gì?"
"Tùy ý."
"Tùy ý? Vậy cứ tiếp tục ăn cháo là được, dù sao cũng còn nhiều như vậy, có người cực khổ nấu từ sáng sớm cơ mà."
Diệp Tử Nam hơi nhíu mày không thể nhìn ra, lập tức trở lại yên tĩnh, nhưng vẫn bị Túc Kỳ phát hiện.
Ngày hôm qua ăn cháo cả ngày, vốn trong miệng không có mùi vì gì, hôm nay mà ăn thêm một ngày nữa, dám chắc anh sẽ phun ra.
Túc Kỳ híp mắt cười rộ lên, cũng không phải là cô hành hạ Diệp Tử Nam,
chẳng qua là bác sĩ dặn dò anh phải ăn đồ loãng một chút, kiêng đồ chua
cay nhiều dầu mỡ và thuốc lá rượu chè, cô là vì muốn tốt cho anh.
Cô thừa nhận, trong đó có không ít nguyên nhân không thể cho ai biết được.
Ăn cơm trưa, Túc kỳ rửa bát xong, đứng trước giường lắc lắc Diệp Tử Nam
đang chuẩn bị ngủ trưa, "Anh vừa ăn cơm xong, đừng ngủ liền, sẽ không
tiêu. Hôm nay mặt trời tốt như vậy, ra ngoài một lát đi."
Diệp Tử Nam cũng không nhìn cô, nghiêng đầu qua bên kia, nhắm mắt, dường như đã ngủ thiếp đi.
Túc Kỳ đi qua bên kia, "Vườn hoa dưới lầu thiết kế rất khác biệt, chúng ra đi xem đi."
Diệp Tử Nam lại quay đầu trở về.
Túc Kỳ cũng đi theo về chỗ lúc nãy, tiếp tục đọc, "Thật mà, còn có rất
nhiều bạn nhỏ đang ở đó chơi đùa, rất đáng yêu, chúng ta đi xem đi. Đi
mà đi mà?"
Một người cố gắng né tránh, một người đuổi theo bám
riết không tha, hai người không ngừng lặp lại động tác, rõ ràng đều là
người trưởng thành rồi, hành động lại ngây thơ như đứa trẻ, mà hai người lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Sau vài lần như thế, Diệp Tử
Nam thở ra một hơi thật sâu, mở to mắt nhìn Túc Kỳ, trong ánh mắt có đè
nén chút tức giận mỏng manh, "Em có yên không hả?"
Vẻ mặt Túc Kỳ
không rõ ràng, dienndannleequyyd0n "Em cũng vì muốn tốt cho anh, anh có
biết, người phụ nữ đến tuổi này, nhất định sẽ dong dài, mỗi người đàn bà đều như vậy, trừ phi anh không thích phụ nữ."
Diệp Tử Nam cảm thấy Túc Kỳ bắt đầu giở trò xấu xa thì không ai có thể địch lại được, trước kia sao anh lại không phát hiện ra.
"Nhưng mà tôi cho rằng em còn chưa tới cái tuổi theo như lời em nói."
Túc Kỳ nói lại lời lúc nãy, "Không khí bên ngoài thật sự rất tốt, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi."
Diệp Tử Nam vừa bực bội vừa không còn cách nào, một tay xốc chăn ngồi dậy, cầm áo khoác bên cạnh, rồi đi ra ngoài.
Vẻ mặt Túc Kỳ cười xấu xa theo phía sau.
Diệp Tử Nam khoác áo khoác đi phía trước, sắc mặt khó chịu, Túc Kỳ cười hề hề theo phía sau, trong lòng vui vẻ.
Sau khi chậm rãi dạo quanh vườn hoa, Diệp Tử Nam như vừa hoàn thành nhiệm
vụ quay về phòng bệnh, vừa lúc gặp ý tá tới chuyền nước biển.
Truyền dịch xong, Túc Kỳ rót chén nước đưa cho anh, "Uống thuốc đi, uống xong rồi ngủ một lát."
Lần này Diệp Tử Nam không ý kiến gì, uống thuốc xong nằm xuống chẳng bao lâu thì ngủ thiếp đi.
Khoảng thời gian thực sự là anh mệt mỏi muốn chết, thiếu giấc ngủ đầy đủ trọn vẹn, bây giờ dính gối là ngủ ngay lập tức.
Không biết ngủ bao lâu, cảm giác lạnh lẽo vô cảm trong trí nhớ cũng không
xuất hiện, anh mở mắt, kim tiêm không biết đã rút ra từ lúc nào.
di3nd4nl3quydon Dưới cánh tay anh chèn một cái ly thủy tinh, cái ly được bọc bên ngoài bằng một lớp vải bông hơi mỏng, nước nóng trong chén
xuyên qua vách chén và vải bông thẩm vào lòng bàn tay anh.
Trên
mu bàn tay che phủ bởi tay cô, một cánh tay kia đè vào bông băng đang
che trên lỗ kim, có thể là rút kim giúp anh cầm máu, cũng không thu về.
Dường như là vì rất cố gắng giúp anh ủ ấm tay trên diện tích lớn, còn cố ý tránh đi lỗ kim, nên tư thế hai tay có chút kỳ quái.
Cô nằm sấp bên giường cũng ngủ thiếp đi.
Anh nhớ rõ khi còn bé bị ốm phải truyền dịch, mẹ Diệp cũng chèn dưới tay
anh túi nước ấm, trong lòng bàn tay là ấm, nhưng xung quanh mu bàn tay
lại lạnh lẽo, lo