
vừa xây một tòa nhà làm thí nghiệm em
biết chứ? Là tổng giám đốc Giang đầu tư, bây giờ xây xong, tôi đặc biệt
mời cậu ấy đến xem. d!d!l!Quý Đ0^n Vừa lúc tổng giám đốc Giang nói quen
biết cô, cô đưa tổng giám đốc Giang đi xem nhé, nhân tiện nhìn trường
học chúng ta luôn."
Túc Kỳ không dám trừng Giang Thánh Trác trước mặt người khác, nhưng cúi thấp nửa đầu trong lòng mắng anh trăm ngàn lần.
Vừa ra khỏi phòng hiệu trưởng, Túc Kỳ liền chỉ vào một tòa nhà lầu ở nơi
xa, vẻ mặt qua quít nói với Gianh Thánh Trác, "Này, có thấy không, chính là cái đó, anh nhìn đi."
Giang Thánh Trác cười, "Em liền tính như vậy báo cáo kết quả công tác hả?"
Túc Kỳ cũng hiểu được như vậy là không hay lắm, Giang Thánh Trác vẫn rất
tốt với cô, cho dù tâm tình cô buồn bực cũng không nên gắp lửa bỏ lên
người anh, "Được rồi, em dẫn anh đi."
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng Túc Kỳ lại không bỏ qua cho anh, "Anh ăn no rỗi việc
hả? Không có việc gì đầu tư tiền xây nhà lầu làm gì!"
Vẻ mặt Giang Thánh Trác đồng ý, giọng điệu có chút kỳ quái, "Còn không phải là ăn no rỗi việc à?"
Túc Kỳ ý thức được gì đó, dừng bước, xoay người nhìn anh, "Có ý gì?"
Vẻ mặt Giang Thánh Trác là lạ, "Không có ý gì cả."
"Không phải anh xây?"
Hai tay Gianh Thánh Trác ôm trước ngực, "Em cảm thấy thế nào?"
Túc Kỳ vốn là kìm nén lửa giận, bây giờ lại càng giận hơn," Không nói thẳng ra được hay sao?! Luôn nói tới nói lui như vậy để cho em đoán thú vị
lắm à!"
Giang Thánh Trác thấy cô giận thật sự, mới thu hồi vẻ mặt đùa bỡn, "Đại khái là ba tháng trước, người nào đó thế nào cũng yêu cầu anh xây tòa nhà làm thí nghiệm ở chỗ này của bọn em, lại nói ra rất
nhiều yêu cầu, lúc ấy anh rất ngạc nhiên, hỏi cậu ấy hồi lâu, cậu ấy mới cho biết, là em nói, tòa nhà thí nghiệm ngày trước vừa lâu đời vừa cũ
kỹ, mùa đông nhiệt độ rất lạnh, còn có đèn đều là đèn hỏng, buổi tối làm thí nghiệm u ám rất đáng sợ. Anh hỏi cậu ấy sao không tự mình xây đi.
Cậu ấy nói đang chiến tranh lạnh với em không muốn để cho em biết."
Túc Kỳ sửng sốt.
Tòa nhà thí nghiệm trước kia quả thật là như vậy, nhưng mà cô hoàn toàn
không nhớ rõ mình từng than vãn với Diệp Tử Nam, nhưng có lẽ cô đúng là
từng đề cập tới, có thể là cô cũng không nhớ rõ, vậy mà anh lại quan
tâm.
Túc Kỳ thở dài, "Vậy anh tới làm gì? Hẳn không phải là đi xem nhà chứ?"
Gianh Thánh Trác miệng lưỡi trơn tru như trước, "Đương nhiên là anh tới tìm
em, căn nhà kia có gì đẹp chứ, chẳng lẽ là tới câu các nữ sinh? Vậy cũng không tới trường học bọn em đâu."
Túc Kỳ sớm quen với kiểu cách thói quen nói chuyện của anh, về chuyện này cô chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Giang Thánh Trác nhìn tòa nhà thí nghiệm phía xa, vuốt cằm, làm như có chút
phiền não, "Em nói xem, tòa nhà kia nên gọi tên gì thì được nhĩ? Giang
lâu? Thánh Trác lâu?"
Túc Kỳ nhìn anh, vẻ mặt anh chăm chú, dường như thật sự bị vấn đề này quấy nhiễu, nhưng mới mở miệng là giọng điệu
lại trêu đùa rồi.
Bản lĩnh nửa thật nửa giả này thường xuyên nhìn thấy ở bản thân Diệp Tử Nam và cùng những người trong hội của anh, hơn
nữa bọn anh mỗi người đều ngây thơ vô tội, xuất quỷ nhập thần.
Túc Kỳ nghĩ đến Diệp Tử Nam, trong lại lại nổi lên cơn sóng, cũng không có
hứng thú ba hoa với Giang Thánh Trác, "Không có chuyện gì em đi về
trước."
Giang Thánh Trác vội vàng mở miệng, "Có việc có việc! Anh mới mua một biệt thự, ở đỉnh núi, phong cảnh nơi đó rất tuyệt, bọn họ
hẹn anh chúc mừng dời sang nhà mới, em cũng cùng đi nhé."
Túc Kỳ nghiêng đầu nhìn anh, "Anh là đặc biệt tới mời em à, hay là gặp em rồi tiện thể khách sáo một chút hả?"
Giang Thánh Trác cười pha trò, "Tất nhiên là đặc biệt tới mời em rồi, nếu
không thì chút chuyện nhỏ này sao mà làm anh phá lệ đi tới chứ hả."
Túc Kỳ lại hỏi anh, "Anh là đặc biệt tới mời em, hay là đặc biệt tới cười nhạo em?"
Giang Thánh Trác cười giả dối ha hả hai tiếng, bị vạch trần nhưng tuyệt không cảm thấy xấu hổ, "Thật sự là đặc biệt tới mời em, tiện thể nhìn
em....Và người đó sau khi tách ra thì trôi qua như thế nào."
Túc Kỳ xoay người rời đi, giọng điệu lạnh lẽo, "Vậy thật sự rất cám ơn anh, em sống rất khá."
Giang Thánh Trác sau lưng cô lớn tiếng hỏi, "Vậy em có đi không hả?"
Túc Kỳ một mực từ chối, giọng nói kiên định, "Không đi!"
"Vì sao? Mặc kệ em và người đó có gì, nhưng hai ta vẫn là bạn bè mà."
Giang Thánh Trác mở miệng một tiếng người đó, mở miệng một tiếng cái gì, nghe vào tai Túc Kỳ đặc biệt khó chịu.
Vì sao ư? Vì anh chuyển sang nhà mới, chắc chắn Diệp Tử Nam sẽ đi, hơn nữa đi cũng toàn là người quen, cô lấy thân phận gì xuất hiện trước mặt bọn họ đây? Nghĩ lại liền cảm thấy xấu hổ.
"Này, em đừng đi," Giang Thánh Trác đi nhanh đuổi theo ngăn cô lại, "Ngược lại em nói vì sao không đi chứ?"
Đúng lúc học sinh tan học, Giang Thánh Trác quần áo bảnh bao vừa có vẻ mặt
đào hoa, đứng ở đường đặc biệt hấp dẫn người ta chú ý, có nhiều học trò
chào hỏi với Túc Kỳ, sau đó nhìn chằm chằm Giang Thánh Trác.
Giang Thánh Trác không chút nào để ý mặc kệ bọn họ nhìn, còn nâng khóe môi
cười với bọn họ, Túc Kỳ th