
ấy rõ ràng có không ít nữ sinh hai gò má đỏ
bừng, ánh mắt trốn tránh.
Cô kêu lên một tiếng, việc này là tai
họa! Dẫn Giang Thánh Trác đi tới ven đường, tức giận hỏi anh, "Anh bảo
em lấy thân phận gì để đi? Bạn gái anh sao?"
Cô vốn dồn ép Giang
Thánh Trác nên nói thế, ai ngờ ngược lại Giang Thánh Trác rất thản nhiên chấp nhận đề nghị của cô, "Được đó, không phải anh luôn một mình sao,
bây giờ em cũng độc thân, có gì không được chứ? Ít nhất là bộ dạng, anh
cảm thấy hai chúng ta rất xứng đôi."
Túc Kỳ thấy Giang Thánh Trác lại bắt đầu nói bậy, đau cả đầu. Anh, độc thân? Anh vẫn luôn không có
bạn gái cố định! Nhưng việc đó và độc thân hoàn toàn là hai khái niệm
khác nhau.
Giang Thánh Trác thế mà càng nói càng hăng hái, "Anh
cảm thấy rất được, nếu anh đứng trước mặt cả nhà nói em là bạn gái anh,
biểu tình của bọn họ nhất định cực kỳ đặc sắc, đặc biệt là người nào
đó."
Túc Kỳ lườm anh một cái, xoay người rời đi.
"Này,
đừng trách anh không nhắc nhở em, hôm ấy Đường Nhiễm Băng cũng đi, nếu
người đó bị lừa gạt chạy mất, anh không phụ trách được đâu đó!"
Túc Kỳ dừng bước, cúi đầu nhíu mày nghĩ hồi lâu, chợt quay đầu, nhìn chằm chằm Giang Thánh Trác hung dữ trả lời, "Em đi!"
"Đến lúc đó anh tới đón em nha!"
Sáng sớm hôm đó, Túc Kỳ liền bắt đầu trăn trở, quần áo thay đổi mấy bộ rồi,
mãi đến lúc Giang Thánh Trác gọi điện thoại giục cô, cô mới xuống lầu.
Đi ra xe liền thấy vẻ mặt Giang Thánh Trác hưng phấn đứng bên cạnh xe, còn mang theo vẻ chờ mong mơ hồ, mãi đến lúc lên xe, cô mới biết được vì
sao.
Giang Thánh Trác lái xe, Diệp Tử Nam ngồi bên tay lái phụ, ghế ngồi phía sau ngoại trừ cô, còn có một người, Đường Nhiễm Băng.
Túc Kỳ thật bụng cảm thấy Giang Thánh Trác là cố ý.
Nhưng mà đã không còn đường lui, cô chỉ có thể kiên trì lên xe.
Diệp Tử Nam nhàn nhạt nhìn cô một cái, gật đầu chào theo phép lịch sự, sau đó liền không nhìn cô nữa.
Đường Nhiễm Băng mặc đồ rất thoải mái, di3nd4nl3quyd0n áo dệt màu hồng nhạt
cổ hơi thấp quần bò màu lam, bên ngoài khoác chiếc áo lông màu trắng,
không ăn mặc long trọng và lộng lẫy giống ngày thường, nhìn qua trẻ tuổi năng động hơn nhiều, không khí trong xe còn quanh quẩn hương thơm mát
tinh tế không thuộc về đàn ông.
Trong lòng Túc Kỳ chửi mắng sa sả Giang Thánh Trác, chợt ngẩng đầu, Giang Thánh Trác đang nhìn chằm chằm
kính chiếu hậu nháy mắt ra hiệu với cô.
Đường Nhiễm Băng phá thế
yên lặng đầu tiên, "Tôi mới ra cửa đã bị đã bị đám chó săn theo dõi,
không còn cách nào, chỉ có thể để cho bọn họ đón tôi. Xe Giang đại thiếu gia, bọn chúng mới không dám đi theo, Túc tiểu thư sẽ không để ý chứ?"
Đối đầu, đầu tiên phải có chính là khí thế.
Túc Kỳ cười khéo léo phóng khoáng, "Không ngại, có thể nhìn thấy Đường tiểu thư, là vinh hạnh của tôi."
"Ngủ tiểu thư khách sáo rồi."
Hai người phụ nữ hư tình giả ý khen tặng lẫn nhau, Giang Thánh Trác muốn
cười nhưng cười châm biếm, quay đầu nhìn người bên cạnh, người nọ giống
như cái gì cũng không nghe thấy, chăm chú nhìn phía trước, mặt không
chút thay đổi. Lúc gần tối, một đám người vây thành một vòng ngồi trên thảm lông cừu trước cửa sổ sát đất cùng ăn lẩu uống bia.
Thảm trắng tinh, nhỡ ra một giọt nhỏ dầu nhỏ lên...
Túc Kỳ nghĩ liền đau lòng, mà hình như Giang Thánh Trác không thèm để ý chút nào, thét lên ăn uống là phải sôi nổi náo nhiệt.
Túc Kỳ ngồi đối diện Diệp Tử Nam, cách mấy người.
"Ôi, người đẹp Đường, tới đây, ngồi đây này. Tôi đặc biệt giữ lại vị trí tốt này cho em đấy."
Dường như Đường Nhiễm Băng không quá tình nguyện.
Giang Thánh Trác liếc Thi Thần một cái, Thi Thần lập tức làm anh nghẹn, "Cậu
nghĩ cậu là ai hả, dienn ~ dan~ l3 ~ quyy ~ d0n bây giờ người ta đã là
nhân vật lớn, vậy sao còn để ý đến cậu chứ, cậu tưởng còn lúc đi học
chắc!"
Giang Thánh Trác gãi gãi đầu, vẻ mặt áy náy, "Đúng đúng
đúng, thật xin lỗi, là trí nhớ của tôi không tốt, tôi nào có mặt mũi lớn như vậy chứ?"
Kiểu kẻ xướng người họa, diễn trò giả heo xơi tái
cọp già này, Túc Kỳ cũng nhìn ra được, cô không tin Đường Nhiễm Băng sẽ
không hiểu.
Nhưng mà không có cách nào để từ chối.
Đường
Nhiễm Băng do dự một chút, vẫn là qua ngồi, rồi nói một câu làm nhạc
đệm, "Làm sao có thể chứ, chúng ta đều là bạn bè nhiều năm như vậy, nói
những thứ này làm gì!"
Túc Kỳ vẫn biết chân tướng, mặc dù xem như tất cả bọn họ đều là người có tác phong nhanh nhẹn dịu dàng có trình
độ, nhưng cũng không phải là người lương thiện gì.
Cho dù là chỉnh người ta, cũng cần phải thoải mái nói rõ ràng với người ta, tôi chính là muốn chỉnh cô (anh, chị, ông...).
Một đám người chỉ lo nói chuyện phiếm, đồ trong nồi nấu đã sớm chín rồi,
Túc Kỳ cầm muôi vớt chia lần lượt, ai ngờ cô vừa muốn vớt rau dưa thả
vào trong bát trước mặt Diệp Tử Nam, chợt nghe đến giọng nói của phụ nữ.
"Anh ấy không ăn cà rốt," giọng nói Đường Nhiễm Băng không lớn không nhỏ, "Anh ấy không chịu nổi mùi đó, cho tôi đi."
Một câu, khiến cho toàn bộ người trong bàn chú ý, một đám người trước đó đang nói chuyện phiếm nháy mắt yên lặng lại.
"Có lẽ cô không rõ lắm, t