
hông thấy được bên trong." Nói xong quay đầu nhìn Túc Kỳ.
Túc Kỳ mặt kỳ quái hỏi, "Sao thế?"
Diệp Tử Nam lắc đầu, "Không có gì."
Sau đó khởi động xe.
Mặc dù Túc Kỳ không nói gì, nhưng từ những hành động của cô, Diệp Tử Nam
phát hiện trong lòng cô thay đổi, tâm tình bài xích mấy ngày trước dường như trở lại.
Trong đầu anh đột nhiên lóe lên một ý tưởng, mặc dù anh thừa nhận chuyện này rất nhàm chán rất không thú vị, nhưng anh
quyết định làm như vậy, khóe môi không thể không nhếch lên.
"Muốn ăn gì."
"Tùy ý đi."
Âm thanh Diệp Tử Nam vui vẻ nói rõ ràng, "A, tùy ý, rất tốt."
Túc Kỳ lại cúi đầu, như đứng đống lửa như ngồi đống than. Cô nhìn đồ vật và những người xung quanh, lại nhìn cách ăn mặc của mình, thật muốn lập
tức biến mất.
Mặc dù mấy bàn khách bên cạnh dường như cũng không
để ý cô, nhân viên phục vụ cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, không có
biểu hiện ra một chút khác thường nào, nhưng cô cảm thấy bọn họ đang
nhìn cô, sớm biết thế đã không thay quần áo.
Trong lòng cô ra sức mắng Diệp Tử Nam, anh nhất định là cố ý! Anh nhìn thấy cô ăn mặc thoải
mái như vậy nên cố ý mang cô đến chỗ này dùng cơm!
Nhà hàng cơm
Tây này tọa lạc trên đỉnh núi, trang trí rất có không khí, ánh đèn chiếu cũng rất lãng mạn, ngoài cửa sổ là cảnh đêm của thành phố, trên sân
khấu cách đó không xa là đàn Piano và đàn Violon hợp tấu rất vui mắt,
nếu như bỏ qua chuyện Túc Kỳ và quần áo không hợp nhau, thì đây là một
nơi nói chuyện yêu đương rất tốt.
Hết lần này tới lần khác Diệp Tử Nam có vẻ mặt không rõ nội tình, giả vờ quan tâm hỏi cô thế nào.
Túc Kỳ thật muốn cầm ly rượu đỏ trong tay giội lên đầu anh, sau đó mang cái mâm úp lên đầu anh!
"Sao lại không ăn? Để lạnh hương vị sẽ không ngon."
Túc Kỳ giả vờ không nghe thấy nhìn ngoài cửa sổ, ăn cái đầu anh, hiện tại cô hận không nhai được Diệp Tử Nam.
Diệp Tử Nam nhìn rất bình thường, ngoắc tay gọi nhân viên phục vụ lại gần, "Tôi đặt ghế lô đã chuẩn bị xong chưa?"
Phục vụ hai tay để sau lưng, khom người một chút, "Đã chuẩn bị xong, Diệp tiên sinh."
"Vậy giúp chúng tôi đưa bữa ăn sang ghế lô đi."
"Được"
Nói xong đứng lên vươn tay phía Túc Kỳ, "Đi thôi."
Túc Kỳ hiểu rõ, rốt cuộc thấy Diệp Tử Nam có ý xấu, rõ ràng anh có ý định
đặt ghế lô rồi, lại còn khiến cho cô ngồi chỗ này xấu hổ cả nửa ngày!
Cô nhìn bàn tay đưa đến trước mặt, không chút suy nghĩ tới lý luận 'nam nữ thụ thụ bất thân' kia, rất nhanh đưa tay nắm lấy, nở nụ cười đứng lên,
sau đó dọc đường đi cầm tay Diệp Tử Nam rất chặt, dùng móng tay hung
hăng bấm vào lòng bàn tay anh.
Hiện tại cô hận móng tay mình không đủ dài không đủ sắc bén.
Chờ Túc Kỳ ngồi xuống mới lưu luyến không rời buông tay, sau khi nhân viên
phục vụ đi khỏi, vẻ mặt Diệp Tử Nam cũng không chịu nổi nữa, nhìn những
dấu vết rất sâu trong lòng bàn tay, vẻ mặt không thể tin, "Thế mà em
cũng có thể ra tay được!"
Trong ghế lô tầm nhìn tự do hơn bên ngoài rất nhiều, tâm tình Túc Kỳ rất tốt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt đắc ý một chút.
Diệp Tử Nam vẻ mặt bất đắc dĩ, "Tức giận cũng đã trút ra, có thể ăn được chưa?"
"Được chứ, em cũng đói bụng." Túc Kỳ quay đầu cầm dao nĩa cười hì hì thưởng thức món ăn ngon.
Diệp Tử Nam lại không động đậy, thu hồi nụ cười khuôn mặt dịu dàng rũ mắt nhìn cô.
Ngón tay cô trắng bóc như ngọc, cúi đầu nghiêm túc cắt đĩa thịt bò bít tết,
trên mặt trang điểm nhẹ, không nhìn kỹ căn bản không biết, so với những
người con gái bình thường anh tiếp xúc trang điểm đậm rất xinh đẹp thì
người con gái trong sáng này một chút cũng không giống nhau. Sạch sẽ như vậy, chuyên tâm như vậy, giống như trong biển người mênh mông phát ra
ánh sáng, chiếu sáng cả thế giới.
Bao gồm, thế giới của anh.
Diệp Tử Nam không nghĩ tới ngày hôm sau Túc Kỳ lại chủ động gọi điện thoại cho anh.
Lúc ấy Diệp Tử Nam đang họp, Bộ trưởng bộ tài chính đang hướng về phía màn
hình trên bục phát biểu chỉ vào những đồ thị lên xuống báo cáo, tiếng
rung ong ong vô cùng khác thường ở trong phòng họp yên tĩnh làm cho
người ta chú ý.
Diệp Tử Nam cầm điện thoại lên theo thói quen muốn nhấn nút tắt máy, vô ý nhìn thoáng qua, cho nên nhấn nút màu xanh nghe máy.
"Này, anh đang làm gì thế?"
Diệp Tử Nam rũ mắt nhìn bàn tay đang đùa nghịch chiếc bút, dừng một lúc, "Không làm gì, đang rãnh rỗi."
Cả phòng họp vẻ mặt của mọi người không thay đổi, nhưng trong lòng lập tức hoạt động phong phú, thời gian qua trong công việc luôn nghiêm túc
trong sạch vậy mà ngay trước mặt cấp trên và bọn họ lại nói dối. Mặc dù
không nghe được đối phương đang nói gì, nhưng suy nghĩ thêm một chút là
có thể đoán được.
Truyện được edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy.
Rãnh rỗi? Không làm gì? Vậy đám người bọn họ lo lắng đề phòng ngồi hai giờ ở phòng họp để làm gì? Đánh bài sao? Bàn xem trưa nay ăn gì sao?
"Vậy chiều nay anh có thời gian không?"
Diệp Tử Nam nhếch môi cười một tiếng, dịu dàng đáp một câu,"Có thời gian."
Khuôn mặt của Diệp Tử Nam tươi cười không chút nào báo động trước lại hù dọa
được một đám