Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa

Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323971

Bình chọn: 7.00/10/397 lượt.

Tư Giai mắt sáng lên, "Đầu gỗ kia? Không phải cậu nói cậu không động lòng sao? Thế mà còn liên lạc?"

Bây giờ Túc Kỳ nhìn dáng vẻ bát quái tò mò của cô ấy liền sợ, vội vàng phủ

nhận quan hệ, "Ừ, anh ta là cháu ngoại của thầy Tần, cuối cùng tớ không

thể không cho thầy Tần chút mặt mũi."

Trần Tư Giai "Cắt" một tiếng, "Viện cớ hả?"

Túc Kỳ gãi gãi đầu, "Trần Tư Giai, tớ chợt thấy hình như mình có chút sai sót trong việc kết giao bạn bè."

"Thật sao, chính xác, tớ cũng thế."

Túc Kỳ chợt chỉ vào thời gian trên màn hình máy tính vẻ mặt cười gian, "Không còn thời gian, cậu thua rồi."

Trần Tư Giai trơ mắt nhìn màn hình xuất hiện 'Game Over', muốn mắng Túc Kỳ, vừa ngẩng đầu lên đã không thấy tăm hơi.

Túc Kỳ đi trên hành lang, trong lòng rất rối rắm, hiện tại tình cảnh này

giống mấy năm trước đã từng xảy ra ở trong trường học. Luôn là có vài

người đột nhiên lao ra xuất hiện hỏi cô và người kia có quan hệ như thế

nào.

Điện thoại truyền đến âm thanh có tin nhắn, cô mở ra, là Trần Tư Giai.

"Yên tâm đi, các cô ấy cũng chỉ mới mẻ vài ngày, qua mấy ngày là khỏe rồi, không có chuyện gì đâu."

Cuối tin nhắn còn kèm một khuôn mặt tươi cười đáng ghét.

Sau khi Túc Kỳ xem xong liền bật cười, lời này không giống Trần Tư Giai

nói, chẳng qua nhìn khuôn mặt tươi cười thì đúng là phong cách của cô

ấy.

Quả nhiên, không đến mấy ngày sau, chuyện này liền bị mọi

người ném ra sau ót, giống như cho tới bây giờ chuyện cũng chưa xảy ra.

Tần Tuyết Tùng còn đặc biệt gọi cô đến phòng làm việc của ông, dặn dò cô

chú ý nghỉ ngơi, bài vở và bài tập quan trọng, nhưng thân thể cũng quan

trọng không kém.

Mấy ngày sau, Diệp Tử Nam cứ không có chuyện gì cũng chạy đến Đại học B, Túc Kỳ đối với hành động của anh rất tò mò.

"Gần đây anh rất rãnh sao?"

Dường như Diệp Tử Nam đã đoán được cô sẽ hỏi như thế, trả lời rất đường

hoàng, "Bác sĩ nói, cô phải chú ý ăn uống có điều độ, phải ăn đúng một

ngày ba bữa, tôi tới giám sát cô."

Túc Kỳ cũng không bao giờ dám

nữa nói ra câu 'anh là gì của tôi, sao giám sát tôi', chỉ có thể dằn

tính nóng nhẹ nhàng thương lượng, "Tôi biết sai rồi, tôi sẽ ăn cơm thật

ngon nghỉ ngơi thật tốt, làm phiền anh đừng tới."

Diệp Tử Nam không chút nào lay chuyển được, "Không được, nếu như cô ăn cơm thật tốt, lần trước cũng sẽ không té xỉu."

Sau khi nói mấy lần, Diệp Tử Nam căn bản cũng không bỏ mặc cô, nên tới thì

theo tới không bỏ sót, Túc Kỳ nói xong miệng lưỡi khô khốc cũng không có kết quả, chỉ có thể dùng hành động thực tế để phản kháng, mỗi lần Diệp

Tử Nam hỏi cô ăn gì, cô đều chỉ những món ly kỳ cổ quái, mặc dù cô cũng

không muốn ăn.

Chính là từ lúc đó cô dần dần nhập vào vòng tròn luẩn quẩn với Diệp Tử Nam, biết đám bạn của anh.

Có lúc Diệp Tử Nam đi một mình với cô, có lúc sẽ mang cô đi tham gia tụ

tập với bọn họ, ăn cơm, ca hát, hoạt động thể thao, cùng bọn họ tiếp xúc ngày càng nhiều, Túc Kỳ đối với Diệp Tử Nam càng ngày càng hiếu kỳ,

càng cảm thấy anh không đơn giản.

Buổi chiều thứ bảy Túc Kỳ và Trần Tư Giai ở trong ký túc xá quấn lấy nhau cả một buổi, sau lại nhận

được điện thoại của Diệp Tử Nam, hẹn cô buổi tối cùng nhau ăn cơm.

Túc Kỳ tính tóan thời gian, từ trên giường bò dậy mặc quần áo.

Trần Tư Giai dựa vào mép giường, táy trái cầm bản tạp chí, tay phải cầm quả

táo, cười hì hì hỏi, "Ơ, con gái vui vẻ làm đẹp cho mình, cậu ăn mặc

xinh đẹp như vậy là vì có hẹn với người nào đó?"

Túc Kỳ liếc nhìn mình trong gương, nhìn rất lâu.

Túc Kỳ đổi lại không mặc váy, tùy tiện thay vào áo T-shirt và quần jean,

ném giày tăng chiều cao cho người đi qua một bên, lau phấn trang điểm

trên mặt, mới xuống lầu.

Cô vừa bước chân ra khỏi cửa phòng lại thu chân về, nhìn chằm chằm Trần Tư Giai, trên mặt từ từ nở ra một nụ cười quỷ dị.

Trần Tư Giai nheo mắt nhìn cô, "Cậu muốn làm gì?"

Túc Kỳ ngồi xuống nắm bả vai cô, dụ dỗ nói, "Không muốn làm gì, không phải cậu cậu vẫn muốn gặp Diệp Tử Nam sao, cùng đi chứ?"

Trần Tư Giai ném đồ trong tay, cầm tay Túc Kỳ, vẻ mặt mong chờ, "Có thật không? Có thật không? Đây là sự thật có phải không?"

Túc Kỳ gật đầu, đổi với phản ứng của Trần Tư Giai cô rất hài lòng.

Trần Tư Giai chợt thu hồi nụ cười, nghiêng mắt liếc cô, lạnh lẽo nói, "Cậu

tốt như vậy sao? Nói không chừng là Hồng Môn yến, cậu kéo tớ đi làm bia

đỡ đạn, tớ mới không ngu như vậy, liền hai chữ, không đi!"

Túc Kỳ đẩy cô một cái đứng lên, hung dữ nói, "Trần Tư Giai, cậu thật đáng

ghét! Tớ nguyền rủa cậu cuối tuần ngày đêm làm thí nghiệm, số liệu thí

nghiệm không có cái nào sử dụng được!"

Nói xong lấy gối đập lên người Trần Tư Giai mấy cái, thừa dịp trước khi Trần Tư Giai đánh lại

ném gối xuống chạy ra ngoài, để lại Trần Tư Giai phía sau hét lên, "Túc

Kỳ, cậu là người con gái độc ác!"

Diệp Tử Nam ngồi trong xe, nhìn bộ dạng lên xe lén lén lút lút như kẻ trộm của Túc Kỳ, không nhịn được

bật cười, anh càng ngày càng cảm thấy cô rất thú vị, mỗi lần đều mang

lại cho anh những cảm giác khác nhau.

Túc Kỳ lườm anh một cái, "Cười cái gì mà cười, còn không mau lái xe đi."

"Yên tâm đi, bên ngòai k


XtGem Forum catalog