
Anh..."
Diệp Tử Nam đem cái ly cho cô, hời hợt phun mấy chữ, "Lời này không phải là
tôi nói, mà là bác sĩ nói, hơn nữa còn nói đúng nguyên bản, bác sĩ cũng
vì muốn tốt cho cô, nghe lời người ta đi, ngoan..."
Túc Kỳ
nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười trên mặt Diệp Tử Nam đều rất xấu xa,
vẻ mặt kia và giọng nói giống như dụ dỗ đứa trẻ cố tình gây sự, còn
thiếu mỗi đưa tay sờ đầu cô.
Ăn một bữa cơm, Diệp Tử Nam ăn món ngon, Túc Kỳ ăn vài miếng cháo trắng rồi ném cái muỗng xuống.
Diệp Tử Nam biết rõ rồi còn hỏi, "Thế nào, ăn không ngon sao?"
Túc Kỳ lườm anh một cái, "Chẳng có mùi vị gì..."
"Không thể nào, tuy cháo trắng nhưng là món tủ của bọn họ, ăn xong mọi người nói vừa dinh dưỡng lại ăn ngon."
"Vậy anh tới ăn thử một chút đi!"
Diệp Tử Nam giả bộ cầm cái muỗng cô vừa ném xuống múc một muỗng, bỏ vào miệng, vẻ mặt hưởng thụ nuốt xuống, "Ăn rất ngon mà."
Túc Kỳ nghiến răng nghiến lợi hận không thể cắn anh một cái, "Anh cố ý! Diệp Tử Nam!"
Diệp Tử Nam cầm cái muỗng trên bàn Túc Kỳ và chút thức ăn trên đĩa, gạt một
ít dưa leo muối chua và tương đậu vào trong cháo, sau đó khuấy khuấy,
"Nếm thử một chút đi."
Túc Kỳ nhận lấy cái muỗng, miễn cưỡng nếm thử một miếng, không thể không thừa nhận, dường như không tệ.
Diệp Tử Nam bưng chén nhỏ trong tay, từ từ mở miệng, "Cô lúc đầu thích cháo
tôm thịt bò, cho nên theo đó liền ghét cháo trắng, ăn vào trong miệng tự nhiên thấy ăn không ngon, không thử một lần thì làm sao biết được cháo
trắng không thích hợp với cô? Nếu cháo tôm thịt bò đã không phải của cô, tại sao không cho cháo trắng một cơ hội đây? Bây giờ không phải cũng
cảm thấy cháo trắng ăn rất ngon sao?"
Cuối cùng Túc Kỳ cảm thấy
trong lời nói của Diệp Tử Nam có ý khác, giống như đang nói về món cháo, vừa giống như đang nói cái khác, trong đầu chợt lóe lên một ý niệm, bắt cũng không bắt được.
Cô cúi đầu ăn vài miếng chợt nhớ tới, "Vừa rồi anh dùng cái muỗng của anh ăn cháo trong chén của tôi!"
"Nhỏ mọn thế, vậy cô cũng ăn một hớp trong chén của tôi là được rồi."
Túc Kỳ cảm thấy Diệp Tử Nam rất thích xuyên tạc ý người khác bản lĩnh này đã được dày công tôi luyện, rõ ràng cô không có ý đó!
Cuối cùng vẫn là Diệp Tử Nam trả tiền, lý do rất đơn giản, không xài tiền của con gái.
Giằng co một đêm, Túc Kỳ đã sớm mang những thứ bi thương kia ném đi, vùi ở
chỗ cạnh tài xế gió thổi mát rượi thoải mái híp mắt, "Ôi, Diệp Tử Nam,
xe này của anh rất thoải mái."
Diệp Tử Nam nghe cười cười, "Coi như cô còn biết phân biệt."
Rất ít người kêu thẳng tên anh như vậy, bất quá so với kêu Diệp tiên sinh thì dễ nghe hơn nhiều.
Đến trường học, lúc này là thời gian tự học của các sinh viên khóa dưới,
Túc Kỳ lấy lý do nhiều người đường lại hẹp nên xuống xe trước, Diệp Tử
Nam nhìn cô đoán ra được đầu mối cũng không nói gì thêm.
Túc Kỳ có chút chột dạ xuống xe chuồn chạy về phòng, nhưng vừa bước vào cửa đã cảm thấy không đúng.
Trần Tư Giai mặc áo ngủ in hình hoạt hình hai chân nghiêm chỉnh ngồi
trên giường, mặt nghiêm trang, "Bạn học Túc Kỳ, là người bạn cùng phòng
duy nhất của cậu, tớ rất nghiêm túc chân thành vì tình bạn nhắc nhở cậu
một chút, ngày mai giờ lên lớp tốt nhất cậu đừng đi, phòng thí nghiệm
bên kia tốt nhất cũng đừng đi, còn nữa, nếu như thế nào cũng phải ra cửa thì nhớ mang kính và đeo khẩu trang."
Túc Kỳ nhìn bộ dạng này của cô ấy chỉ cảm thấy buồn cười, "Cậu làm thí nghiệm đến choáng váng đầu óc rồi hả?"
Trần Tư Giai nặng nề thở dài, "Ôi, tự cầu phúc đi."
Nói xong liền nằm xuống ngủ.
Túc Kỳ cho là cô ấy lại phát bệnh đùa giai nên không để trong lòng, ai ngờ
sáng hôm sau đến phòng thí nghiệm, cách mấy phút lại có người chạy tới
vẻ mặt bát quái hỏi cô ngày hôm qua té xỉu là ai đưa cô đi bệnh viện.
Túc Kỳ nhìn mọi ánh mắt mọi người tỏa sáng hưng phấn, trong lòng rét run,
cẩn thận giải thích, "Một người bạn, bạn bè bình thường. Vậy, tôi có
việc đi ra ngoài một chút."
Túc Kỳ tránh mọi người vẻ mặt mờ mịt chạy sang phòng bên cạnh hỏi Trần Tư Giai rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Trần Tư Giai ngồi trước máy tính chơi trò chơi mắt nhìn không chớp, đối với
phản ứng của cô dường như không giật mình, Túc Kỳ còn chưa mở miệng,
Trần Tư Giai đã giải đáp nghi ngờ của cô, "Nghe nói tối hôm qua cậu bị
té xỉu ở phòng thí nghiệm, sau đó bị một vị đẹp trai ôm đưa đi bệnh
viện, nghe nói vị đẹp trai kia hình dáng phong cách đều đẹp, nghe nói vị đẹp trai kia dáng dấp rất xinh đẹp, nghe nói, vị đẹp trai kia lái chiếc xe cũng rất phong cách.
"Vậy sao tối qua cậu không nói cho tớ?"
"Bởi vì ăn cơm tối về, cũng tan hết rồi, tớ không thấy." Trần Tư Giai chợt
ngẩng đầu lên, vẻ mặt oán hận, "Cái gì cũng không thấy! Không thấy trai
đẹp! Không thấy anh hùng cứu mỹ nhân! Không thấy chiếc xe! Bọn họ chỗ
nào cũng háo sắc thảo luận khí thế ngất trời còn tớ cái gì cũng không
thấy! Cậu có thể hiểu cảm nhận đó không! Trai đẹp ơi!"
Túc Kỳ nhìn cô ấy đùa giỡn, cau mày.
Trần Tư Giai ném con chuột trong tay, "Trai đẹp kia là ai hả?"
Túc Kỳ ngồi xuống bên cạnh cô, "Chính là đối tượng lần trước hẹn hò đó."
Trần