Polly po-cket
Lạc Chốn Phù Hoa

Lạc Chốn Phù Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324554

Bình chọn: 9.00/10/455 lượt.

i hạ thấp giọng nói: “Cô thật

sự không hiểu, hay là hiểu nhưng giả vờ hồ đồ?”

Tô Mạt lùi về phía sau, vừa vặn đẩy cánh cửa phòng khép lại. Trong lòng cô thấp thỏm không yên. Vài giây trước đó cô còn sợ người ở bên ngoài nghe thấy. Bây giờ khỏi cần lo lắng, cô cất giọng dứt khoát: “Vương tổng,

xin anh đừng như vậy.”

Vương Cư An giơ hai tay ra đằng trước, nhún vai: “Tôi như thế nào?”

Tô Mạt hơi phiền muộn về sự kích động của mình. Cô ngẩng đầu nhìn anh:

“Tôi chỉ giúp người ta chạy vặt và chuyển lời. Nếu từ ngữ không biểu đạt không đúng, mong anh đừng để bụng.”

“Cô có vẻ tình nguyện làm chuyện đó.” Nghe Tô Mạt nói xong, Vương Cư An

nhíu chặt lông mày, sắc mặt anh tương đối nghiêm túc: “Tô tiểu thư, về

phương diện nghề nghiệp, cô đã có kế hoạch rõ ràng chưa? Hay là cô hy

vọng bản thân bị người khác lợi dụng và sai khiến, chỉ đâu đánh đấy?”

Tô Mạt ngẩn người.

Vương Cư An hỏi: “Vì vậy câu tôi nói trước đó, cô nghĩ đi đâu rồi phải

không?” Tô Mạt đỏ mặt, chưa kịp phủ nhận, lại nghe anh nói tiếp: “Tôi

chợt nhớ một chuyện. Buổi tối hôm đó, tôi tốn nhiều sức lực mà chưa được thỏa mãn, cô ngược lại sung sướng hưởng thụ. Vậy mà cô còn qua cầu rút

ván. Cô thử nói xem, nên giải quyết thế nào?”

Đầu óc Tô Mạt trống rỗng, tim đập thình thịch trong lồng ngực, máu trên

toàn thân dồn hết lên bộ não trong giây lát, khiến cô đỏ bừng mặt.

Tuy đối phương không có hành vi vượt quá giới hạn nhưng ánh mắt cợt nhả, bộ dạng bỡn cợt như đang chờ cô lúng túng hoảng loạn, nói năng lộn xộn.

Tô Mạt thò tay vào túi quần bên phải. Vết bỏng trên cổ tay sượt qua vải

quần, khiến cô đau rát đến tận đầu óc, nhưng lại có tác dụng làm dịu đi

nỗi nhục nhã đang trào dâng trong cô. Tô Mạt nín thở, cất giọng run run: “Anh hãy nói rõ một chút, bằng không tôi lại nghĩ đi chỗ khác.”

Vương Cư An lại quan sát Tô Mạt, sau đó anh ghé sát tai cô cười khẽ: “Cô muốn nghe tôi nói gì, quá trình cụ thể?”

Tô Mạt nghiêng mặt né tránh, nhưng vẫn bị hơi thở của anh bao phủ. Cô mở

miệng một cách khó nhọc: “Đúng vậy, quá trình cụ thể. Buổi tối hôm đó,

nhân viên nữ của công ty điện tử An Thịnh bị bỏ thuốc, bất tỉnh nhân sự, bị ném lên... ném lên giường ông chủ...” Nói đến đây, toàn thân cô run

rẩy, không thể thốt ra lời. Một lúc sau, cô mới tiếp tục lên tiếng: “Anh hết lần này đến lần khác nhắc nhở tôi, khiến tôi không ngừng nhớ tới

chuyện đó vì muốn cười trên nỗi đau của tôi hay sao? Tôi thật sự không

hiểu, một người đàn ông có tiếng tăm có địa vị như anh sao lại đi so đo

với nhân viên thấp cổ bé họng. Anh đấu không lại Vương Á Nam thì trút

giận lên đầu tôi.” Tô Mạt cố gắng không để trào nước mắt, nói nhỏ: “Tôi

cảm thấy xấu hổ thay anh. Đặc biệt mất mặt, thật đấy.”

Vương Cư An thu lại nụ cười, không nói một lời. Anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh

nhưng đáy mắt cuộn sóng ngầm, giống như báo trước một cơn giông bão,

muốn hủy diệt tất cả.

Tô Mạt đột nhiên cảm thấy không thể chịu đựng. Cô rút điện thoại khỏi túi

quần, khó khăn lắm mới bật nút play. Cuộc đối thoại của hai người kể từ

lúc cô vào văn phòng đến nay được tái diễn, không sót một từ.

Vương Cư An trừng mắt: “Cô giỏi thật, có chút việc cỏn con đã sử dụng cả máy ghi âm cơ đấy?”

Viền mắt Tô Mạt đỏ hoe nhưng cô vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh: “Hay là để tôi đăng trên mạng, để toàn thể nhân viên của công ty biết tổng giám đốc quấy

rối nhân viên như thế nào. Là anh ép tôi, cảnh sát cũng chẳng có cách

nào động đến anh, tôi còn có thể làm gì?”

Vương Cư An gật đầu: “Chiêu này đúng là ngoài sức tưởng tượng, đáng tiếc chỉ

hình thức mà thôi. Cô nhìn cô đi, nếu chân lý đứng về phía cô, tại sao

bàn tay cầm điện thoại run thế kia?” Vừa nói anh vừa cúi đầu quan sát

vết bỏng trên cổ tay Tô Mạt. Ở giây tiếp theo, anh giơ tay nắm đúng chỗ

đó, sức lực không mạnh nhưng đủ để Tô Mạt đau đến chảy nước mắt.

Tô Mạt dồn sự chú ý vào vết thương, nhất thời không phòng bị, liền bị Vương Cư An giật mất điện thoại.

Vương Cư An cầm điện thoại chỉ vào mặt cô: “Một khi đã ghi âm thì đừng để

đương sự biết. Làm xong cô gửi bản copy cho đương sự có phải đơn giản

hơn không?” Anh tỏ ra nhẫn nại: “Trước đây cũng có người chơi trò này

với tôi. Cô ta khác cô, gửi ảnh và đoạn băng quay ở trên giường cho tôi, muốn kiếm ít tiền. Đáng tiếc những chuyện này đối với đàn ông chẳng là

gì cả. Nếu cô ta thẳng thắn mở miệng, không biết chừng tôi còn có thể

đồng ý. Nhưng lại giở trò đó với tôi, đúng là buồn nôn.”

Nói xong anh từ tốn mở nắp sau máy di động, rút thẻ sim nhét vào tay Tô

Mạt: “Làm không đến nơi đến chốn phải chịu sự trừng phạt. Tôi tịch thu

điện thoại, cô về tập luyện tử tế rồi hẵng ra ngoài chơi. Cô nên nhớ,

khi uy hiếp người khác, giọng nói phải thô lỗ, ngữ khí phải tàn nhẫn.

Dựa vào giọng nói này của cô, người không biết còn tưởng cô làm nũng. Cô cầm đoạn băng ghi âm đưa cho người khác nghe, cũng chưa chắc đạt hiệu

quả như cô mong muốn.”

Tô Mạt tức đến mức không thốt ra lời, cô lờ mờ nghe thấy tiếng nghiến răng của mình. Nhưng bây giờ dù nghiến nát hết hàm răng cũng không hả cơn

giận, mà còn phải nuốt máu tươi.