
lấy thuốc bôi, những chuyện khác con đừng nghĩ tới”.
Vương Tiễn im lặng.
Không bao lâu sau, bác sĩ đến nhà, kiểm tra cổ họng, đo nhiệt độ, nói Vương
Tiễn bị sốt, ba mươi tám độ, amidan hơi đỏ. Bác sĩ hỏi muốn bôi thuốc và hạ sốt bằng biện pháp vật lý hay truyền thuốc kháng sinh. Vương Tiễn
lập tức đáp: “Truyền thuốc”. Cậu lại hỏi. “Đây là bệnh gì vậy? Liệu có
khả năng khác không?”
Bác sĩ không hiểu ý, chỉ giải thích: “Bình thường bị phát ban cũng sẽ viêm
amidan, hãy chú ý nghỉ ngơi. Cậu còn trẻ, ra ngoài chạy một vòng toát mồ hôi không biết chừng sẽ hạ sốt”.
Hai bố con đều im lặng. Đợi bác sĩ đi khỏi, Vương Cư An vừa giúp con trai
bôi thuốc vừa lên tiếng: “Vương Tiễn, nếu thật sự cảm thấy lo lắng thì
tới bệnh viện kiểm tra. Bố tin con không sao nhưng đi khám sẽ yên tâm
hơn”.
Vương Tiễn co người. “Con không đi!”
“Bố đi cùng con, không sao đâu!”
Vương Tiễn sống chết không đi. Bố cậu vừa khuyên nhủ vừa ép cậu lên xe.
Vương Tiễn hỏi: “Thật ra bố cũng nghi ngờ đúng không?”
Vương Cư An không trả lời.
Hai bố con đến trung tâm phòng bệnh, được nhân viên y tế cho biết, thời
gian chưa đủ sáu tuần kể từ lúc bị nghi dính virus, phải sau nửa tháng
mới có kết quả, ba tháng sau kiểm tra lại.
Vương Cư An thầm nghĩ, mình đúng là hồ đồ. Khi đưa con trai về nhà, thấy con trai đờ đẫn, anh ta vừa bực dọc vừa lo lắng.
Kể từ hôm đó, Vương Tiễn không rời khỏi nhà nửa bước. Cậu bị cảm nặng,sắc
mặt xanh như tàu lá. Cậu ăn uống rất kém, ngủ không yên giấc, lúc nào
cũng có cảm giác đang chờ chết. Khó khăn lắm mới qua mấy tuần để đi kiểm tra, lại đợi mấy ngày mới biết kết quả.
Tối nào Vương Tiễn cũng gặp ác mộng. gương mặt cậu dần vàng vọt, người gầy
rộc. Nửa đêm tỉnh giấc, cậu khong kìm được bật khóc nức nở.
Vương Cư An ngủ muộn. Đi qua phòng con trai, anh ta kéo con trai ngồi dậy.
Cuối cùng, anh ta cũng mất hết kiên nhẫn, mắng con một trận. “Đồ vô
dụng, có gan làm mà không có gan chịu. Cho dù thật sự dính thì sao chứ?
Bao nhiêu người mắc bệnh này, không phải ai cũng chết ngay. Nếu con bị
dính thật, bao nhiêu tiền trong nhà đem chữa cho con hết, còn sợ không
thể kéo dài mạng sống của con? Con đúng là không có tiền đồ, còn nhu
nhược hơn cả mẹ con!”
Đây là lần đầu tiên Vương Tiễn nghe bố nhắc đến mẹ, cậu bất giá há miệng,
giống như khó thở. Một lúc sau, cậu mới hỏi: “Mẹ con… rốt cuộc mẹ con
làm sao cơ?”
Trong đêm tối, vẻ mặt Vương Cư An vô cùng tàn nhẫn. Anh ta nói rành rọt từng
từ một: “Mẹ con qua đời từ lâu rồi. Sau khi sinh con, cô ấy và bố mẹ rời khỏi Nam Chiêm, không rõ quen biết bạn bè kiểu gì, cả ngày hít ma túy.
Một lần dùng quá liều nên bị sốc thuốc rồi tắt thở. Trong cuộc đời này,
bố hận nhất là người chơi ma túy. Chú của con cũng vậy, bố thà cắt đứt
quan hệ với thằng đó”. Vương Cư An hỏi con trai: “Con có muốn làm người
yếu đuối không có dũng khí, chỉ biết trốn tránh như mẹ con không?”
“Bố đừng nói nữa! bố đừng nói nữa!” Vương Tiễn hạ thấp giọng, nước mắt âm
thầm chảy dài trên gò má. Cậu lại yên lặng nằm xuống giường.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Vương Cư An hận đến mức chỉ muốn cho mình một
bạt tai. Cả đêm anh ta không dám ngủ, ở ngoài phòng con trai cho đến khi trời sáng.
Ngày hôm sau, thần sắc của Vương Tiễn bình thường. Có thể thấy cậu miễn
cưỡng tỏ ra có tinh thần trước bố cậu. Ngày thứ ba, dường như tâm trạng
của cậu khá hơn, cậu nói nhiều, cũng không than phiền như mấy ngày trước nữa. Vương Cư An dần yên tâm, hai bố con cầm chai bia, ngồi bên hồ bơi
trò chuyện. Vương Tiễn muốn xuống nước, bố cậu không cho, nói cậu vừa
mới khỏi ốm, nước lại quá lạnh. Vương Tiễn nghe lời, cũng không cố chấp.
Uống nửa chai bia, cậu đột nhiên lên tiếng: “Bố, con biết bố chê con không
có tiền đồ. Đúng vậy, con từng nghĩ con người con chẳng ra sao cả. Thật
ra, nguyện vọng lớn nhất của con chính là tìm một người phụ nữ con yêu
thương cưới về làm vợ, rồi sinh một đứa con, không, tốt nhất là hai đứa, chúng con sẽ nuôi dạy con của con nên người. Bố thấy suy nghĩ của con
có giống đàn bà không?”
Vương Cư An không đáp lời.
Vương Tiễn nói tiếp: “Con nghĩ, dù sao bố cũng có tiền, nuôi cả nhà con không thành vấn đề. Bố nuôi chúng con, chúng con nuôi mấy đứa trẻ…” Cậu dừng
lại, uống một ngụm bia. “Bố, con đói bụng rồi!”
“Con muốn ăn gì?” Vương Cư An hỏi.
Vương Tiễn ngẫm nghĩ. “Đồ ăn ở quán ven đường, lúc nhỏ hễ nhìn thấy là con
thèm ăn. Con nhớ một lần con và bố đi ngoài đường, bố không cho con ăn,
còn tát con một cái”.
“Bố sẽ bảo người đi mua”.
“Không, bố đi đi! Chỉ bố mới biết con thích ăn loại nào”.
Vương Cư An do dự. Thấy con trai nhìn mình bằng ánh mắt chờ mong, anh ta
không đành lòng. “Con ở nhà đợi bố, bố sẽ về ngay!” Anh ta đi ra ngoài,
dặn dò bảo vệ chú ý, đừng để thằng nhỏ chuồn mất.
Nơi đó rất xa, Vương Cư An lái xe vòng vèo, khó khăn lắm mới tìm thấy một
quán. Lúc này chưa phải giờ mở quán, Vương Cư An gõ cửa, bảo ông chủ
chuẩn bị đồ ăn. Đợi người ta làm xong, anh ta đưa một tờ tiền mệnh giá
cao nhưng không cầm chắc hộp thức ăn đối phương đưa. Hộp đồ ăn rơi xuống đất. Vươn