Old school Swatch Watches
Lạc Chốn Phù Hoa

Lạc Chốn Phù Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322724

Bình chọn: 10.00/10/272 lượt.

ua làm gì? Va li của tôi đầy cả rồi”.

Tùng Dung đi một vòng quanh nhà. “Cả căn hộ chưa gì đã dọn dẹp sạch sẽ, cô

hành động nhanh như tên lửa ấy”. Chị ta cười cười, liếc nhìn Tô Mạt. “Em gái à, em thật sự khiến chúng tôi bị sốc nặng”.

Biết không thể né tránh, Tô Mạt tự giễu. “Già rồi còn giở thói ngông cuồng của tuổi trẻ”.

“Ái chà!” Tùng Dung cười. “Bây giờ đến lão Triệu cũng khen cô hết lời, nói cô nghĩa khí, còn bảo lấy vợ nên lấy người như cô”.

Tô Mạt rót trà cho chị ta, đánh trống lảng: “Sau này anh chị có dự định gì? Có chuyển việc không?”

Tùng Dung đáp: “Triệu Tường Khánh muốn đi theo lão Vương. Anh ta nói bản

thân không có chủ soái, chỉ có một số tướng tài, cần tìm một lãnh đạo

giỏi mới có thể phát huy”. Chị ta uống một ngụm nước. “Cũng may Vương Cư An bằng lòng dẫn theo anh ta.

Nghe đến tên người đàn ông đó, Tô Mạt không muốn nói nữa.

Tùng Dung thở dài. “Việc gì cô phải làm vậy?”

Tô Mạt cúi đầu gấp quần áo. “Không thì làm thế nào? Con trai không còn

nữa, công ty cũng rơi vào tay người khác, tôi không thể để anh ấy ngồi

tù”.

Tùng Dung nhẹ nhàng ôm vai cô, lại thở dài: “Vì biết rõ ngọn nguồn nên tôi

càng xót xa cho cô. Nếu cô ở lại, nhất định sếp sẽ không bạc đãi cô”.

Tô Mạt lắc đầu, im lặng.

Tùng Dung tỏ ra nghiêm chỉnh. “Cô dùng đạo đức để trói chặt sếp, sếp dùng

tiền bạc để ràng buộc cô. Cả hai cùng thắng. cô nghĩ ngợi nhiều như vậy

làm gì?”

Tô Mạt cảm thấy buồn cười, nói nhỏ. “Sự việc trước kia là một khúc mắt,

tôi có thể lừa dối người khác nhưng không thể lừa dối bản thân”.

Tùng Dung thở dài. “Cô đúng là ngốc nghếch!”

Tô Mạt hỏi. “Chị nhìn trúng lão Triệu ở điểm nào?”

“Nói chuyện hợp, tính cách tốt hơn tôi một chút, kiếm tiền nhiều hơn tôi một chút, không vướng bận gia đình. Dù hơi béo tôi cũng không chê…” Tùng

Dung nói thẳng.

“Được như vậy tốt quá còn gì!” Tô Mạt nói.

Tùng Dung xua tay. “Không tốt, bây giờ là tôi dắt mũi anh ta. Nếu anh ta có

điều kiện tốt hơn, tôi chịu thiệt ở nững chuyện khác cũng chẳng sao, có

mất mới có được”.

Tô Mạt cười cười.

Tùng Dung hỏi. “Cô bay vào ngày nào?”

“Cuối tuần”.

“Ngày mai cũng ăn bữa cơm. Tôi, lão Triệu và mấy người nữa coi như tiễn cô”.

“Thôi khỏi, tôi chẳng có mặt mũi nào mà gặp mọi người”. Tô Mạt đáp.

Tùng Dung nói: “Không đông người, chỉ có mấy đồng nghiệp bình thường khá

thân thiết với cô. Lần này cô đi, không biết đến bao giờ mới có thể gặp

lại.”

Tô Mạt lên tiếng: “Tới lúc đó nói chuyện sau”.

Hai người tán gẫu thêm một lúc thì Tùng Dung đi đón con trai. Trước khi ra

cửa, tình cờ nhìn thấy cái bát ở trên tủ giày, chị ta liền cầm lên ngắm

nghía. “Cũng đẹp đấy chứ!”

Tô Mạt ngẫm nghĩ, nói: “Chị thích thì cầm lấy đi!”

Tùng Dung đặt cái bát về chỗ cũ. “Đừng, thằng nhỏ nhà tôi đến chó còn chê,

vào tay nó chẳng thứ gì còn nguyên vẹn. Cô hãy giữ lại đi!”

Tùng Dung ra về, Tô Mạt lại sắp xếp hành lý. Khó khăn lắm mới nhét hết đồng

hồ đặc sản của Tùng Dung vào va li, phát hiện ở góc còn một khoảng trống nhỏ. Cô do dự vài giây, cầm cái bát trên tủ giày, bần thần hồi lâu rồi

lấy giấy báo bọc lại, nhét vào va li.

Một lúc sau, Tô Mạt nhận được điện thoại. Chung Thanh ở đầu kia nói: “Chị, tối nay chị ra ngoài đi, em muốn mời chị ăn cơm”.

Tô Mạt ngạc nhiên. “Hôm nay mới ăn cơm ở nhà em còn gì?”

Chung Thanh cười. “Vẫn chưa rời khỏi nơi này, chị đã phân biệt nhà chị với

nhà em rồi. Chị ra ngoài đi, em muốn mời riêng chị ăn cơm”.

Tô Mạt đang đau đầu, không nghĩ ngợi mà lập tức từ chối. “Khỏi cần phiền phức em ạ!”

Chung Thanh nói: “Em không phiền, đây là việc nên làm, em muốn cảm ơn chị”.

“Cảm ơn gì chứ?” Tô Mạt hỏi lại.

“Cảm ơn chị đã giúp em trong mấy năm qua. Thật đấy, ngay cả Chung Minh cũng không đối xử với em tốt như chị”. Chung Thanh nói.

Tô Mạt không muốn nói nhiều, trả lời lấy lệ: “Khỏi cần cảm ơn chị. Em cố gắng học tập tốt là được”.

“Em biết rồi. chị đi nhé…” Chung Thanh năn nỉ một lúc, Tô Mạt miễn cưỡng đồng ý.

Tầm chạng vạng, Tô Mạt thay một bộ quần áo, đi tới nhà hàng Chung Thanh hẹn trước.

Nhà hàng nằm ở bên đường, không mấy bắt mắt. Tô Mạt vào cửa liền quan sát

xung quanh, đây là nơi sinh viên thường đến. Hỏi nhân viên phục vụ mới

biết Chung Thanh đặt phòng riêng trên tầng hai. Trong lòng Tô Mạt có

chút nghi ngờ, cô không khỏi kinh ngạc khi đẩy cửa phòng. Tô Mạt còn

chưa lên tiếng, Thượng Thuần đã đứng dậy, nói với Chung Thanh: “Hai chị

em em định giở trò gì vậy?”

Tô Mạt định thần, đoán ra bảy, tám phần. Cô liền trừng mắt nhìn Chung Thanh.

Chung Thanh lắc lắc đầu ngón tay, dùng mũi chân đá Thượng Thuần một cái. “Này, chị gái em đến rồi. Anh cũng phải bày tỏ gì chứ!”

Thượng Thuần mất kiên nhẫn. “Em muốn tôi bày tỏ điều gì?”

Chung Thanh chống tay lên cằm, hỏi Tô Mạt. “Chị, chị muốn anh ta bày tỏ điều gì?”

Tô Mạt giả bộ ngốc nghếch. “Tôi không hiểu ý của hai người”.

Thượng Thuần nửa tin nửa ngờ nhin Chung Thanh.

Chung Thanh đẩy người hắn. “Anh đừng nhìn nữa. Chị ấy không biết gì đâu. Anh

còn muốn thứ đó không? Muốn thì thể hiện chút thành ý đi!”

Thượng Thuần xị mặt nhưng vẫn cất giọng mềm mỏ