
đường", dần dần mới được như ngày hôm nay. Bây giờ chị ta còn
ra vẻ ta đây trước mặt tôi. Xì, tôi chẳng thèm để ý đến chị ta."
Tô Mạt ngạc nhiên: "Tôi tưởng chị ấy ly hôn?"
Mạc Úy Thanh phì cười: "Thì chị ta nói với người khác đã từng kết hôn và ly hôn."
Tô Mạt ngẫm nghĩ: "Chắc chị ấy cũng vì con trai, không muốn nghe người khác nói con không có bố. Chị ấy cũng chẳng dễ dàng."
Mạc Úy Thanh không đáp lời. Cô đóng mạnh hộp phấn bỏ vào túi xách, nói đi
quán bar ở phía trước uống rượu. Cô ta không hỏi Tô Mạt có đi cùng, một
mình xách túi bỏ đi mất.
Tô Mạt cúi đầu ăn đồ, trong lòng hiểu rõ cô vừa vô tình thốt ra lời không nên nói.
***
Không bao lâu sau Tùng Dung quay về, cho biết nhìn thấy Mạc Úy Thanh chỉ một
chốc lát đã quyến rũ mấy người đàn ông. Chị ta quay sang Tô Mạt: "Bây
giờ cô đã rời khỏi công ty, chi bằng chịu khó học tập Mạc Úy Thanh, bớt
nghĩ đến cảm nhận của người khác, mà nghĩ xem nên làm thế nào để đạt
được mục đích, để có thể leo cao. Nhắc đến mới nói, con bé Mạc Úy Thanh
cũng ghê thật. Loại người như Thượng Thuần thú tính nhiều hơn nhân tính, xét về phương diện ngoại hình hay phong độ cũng chẳng là gì. Mạc Úy
Thanh đi theo anh ta, nửa già thời gian phòng không chiếc bóng, không
danh phận đã đành còn sinh con cho anh ta. Vậy mà con bé đó vẫn không
khó chịu, cứ kiếm đủ tiền rồi tính sau. Bằng không với nhan sắc của nó,
có thể tìm bất cứ hạng người nào..."
Tùng Dung vừa nói vừa lắc đầu thở dài. Tô Mạt ngẩn người một lúc mới đáp
lời: "Trên đời này có hai loại người. Một loại trong mắt chỉ có kết quả
và mục đích, loại người này thật ra đơn giản và thuần túy. Loại thứ hai
quá xem trọng cảm nhận của bản thân, cả đời chỉ quay quanh một chữ
"tình". Tình thân, tình yêu, tình bạn, ân tình, thậm chí cả luân lý đạo
đức, phương diện nào cũng không thể dứt bỏ. Đến khi nghĩ thông suốt vấn
đề, đã gần đi hết cuộc đời."
Tùng Dung cười cười: "Xem ra cô có dự định chuyển thành dạng người thứ nhất. Cũng phải, bần cùng và thanh cao giống hai anh em cùng mặc chung một
chiếc quần cộc, như hình với bóng." Chị vỗ vào tay Tô Mạt, ngữ khí rất
khoa trương: "Cô hãy nắm chắc cơ hội. Lần này bỏ lỡ cơ hội tương lai sẽ
khó kiếm lại."
Mạc Úy Thanh cầm cốc rượu đi đến, cười híp mắt hỏi: "Hai người nói chuyện gì mà say sưa thế?"
"Nói xấu cô." Tùng Dung đáp.
Tô Mạt không muốn nghe hai người phụ nữ "đá đểu" nhau nên trả lời: "Chị ấy bảo tôi học cách thể hiện sức hấp dẫn của đàn bà gì đó."
"Nữ tính phải không?" Mạc Úy Thanh lắc đầu: "Đây là chuyện đòi hỏi kỹ thuật cao, tính lĩnh ngộ cao, phải tự mình gièn giũa, người khác không dạy
nổi đâu."
Tùng Dung nói: "Cũng chưa chắc, nếu quá tâm cơ và giả tạo, đàn ông sẽ đề
phòng. Ngược lại có một số người phụ nữ, sinh ra đã có khí chất liễu yếu đào tơ, đàn ông vừa gặp đã nảy sinh lòng yêu thương và khát khao bảo
vệ..."
Mạc Úy Thanh xua tay: "Quá khen, chị không cần phải lấy lòng tôi như vậy."
Tùng Dung cười ha ha: "Cần chứ, cô là đại diện tiêu biểu của phái nữ thời đại mới mà."
Bữa cơm này Tô Mạt ăn không tồi, nguyên nhân chủ yếu là không cần vội vàng. Đã từ lâu cô không thong thả tận hưởng một bữa cơm như hôm nay.
Chuyện nhà cậu đã giải quyết êm xuôi, nhưng thái độ của bà mợ đối với Tô Mạt
xuống dốc không phanh. Trong lòng Tô Mạt rất áy náy nên cô ngại không
đến nhà cậu thường xuyên, chỉ liên lạc qua điện thoại với Chung Minh hỏi thăm tình hình. Nghe nói khoản tiền bồi thường di dời nhà xưởng đã vào
tài khoản của ông Chung, Tô Mạt mới yên lòng.
Thời gian qua bị các sự cố giày vò nên Tô Mạt càng có cái nhìn thoáng hơn.
Cô cảm thấy có nhiều thứ chết không thể mang theo, chỉ cần người nhà
sống yên ổn là được. Những ngày tháng đau khổ mệt mỏi như nước bẩn bị
hút vào bọt biển, mang ra ngoài phơi khô, sau đó cuộc sống vẫn cứ tiếp
tục.
Vài ngày sau, Tô Mạt bắt đầu cảm thấy chán nản. Ở công ty, cô hoàn toàn bị
gạt sang một bên. Ngoài việc bị gọi vào phòng hội nghị rót cà phê, Tô
Mạt nghĩ không ra cô còn có công việc gì đáng nhắc tới. Bởi vì khẩu vị
của Vương Cư An tương đối khó chiều, anh lại thích làm bộ làm tịch, Tô
Mạt buộc phải học thuộc làu cách xay hạt cà phê và pha cà phê.
Nhắc đến Vương Cư An, ngoài lần đầu tiên gặp Tô Mạt ở phòng hội nghị của
tổng công ty, anh có vẻ mặt hằm hằm, những lần sau đó thần sắc của anh
rất thản nhiên. Anh tựa hồ hưởng thụ cảnh cô bị sai khiến chạy đi chạy
lại. Khi cô đưa cà phê đến, anh còn lịch sự cám ơn. Thậm chí có một lần, một đồng nghiệp nữ khác bưng cà phê tới phòng hội nghị, Vương Cư An vừa uống một ngụm liền chau mày, phê bình thẳng: "Hơi tệ, cà phê do Tô tiểu thư pha hợp với khẩu vị của tôi hơn, bảo cô ấy pha đi."
Khi Tô Mạt mang cà phê vào phòng, Vương Cư An hài lòng mỉm cười với cô. Nụ
cười của anh khiến cô toát mồ hôi lạnh. Theo phản xạ có điều kiện, Tô
Mạt ngẩng đầu liếc Vương Á Nam, bắt gặp bà đang quan sát cô và Vương Cư
An, Tô Mạt không khỏi luống cuống. Thời gian thử việc vẫn chưa qua một
nửa, với thân phận là một "hòn đá nhỏ" để chọc tức người khác, cô đã
hoàn toàn hết giá trị lợi dụn