
nào đó của Châu Âu, định thử tiến vào thị trường ô tô
trong nước. Vương Á Nam nhờ người giới thiệu dự án với công ty ô tô Bắc
Trung. Sau khi tiếp xúc với Lão Tôn và cho ông ta không ít lợi lộc, hai
công ty đã đạt được thỏa thuận bằng miệng, tất cả tiến triển rất thuận
lợi. Ai ngờ sau cuộc trưng bày sản phẩm, đối phương không hề đả động đến việc hợp tác. Vương Á Nam sai người đi nghe ngóng tình hình, mới biết
hóa ra đối phương cũng tung ra sản phẩm tương tự. Bọn họ đề nghị An
Thịnh trưng bày sản phẩm, chỉ nhằm mục đích so sánh với đối thủ cạnh
tranh về tính năng sản phẩm mà thôi.
Vương Á Nam đích thân quyết định dự án này tại cuộc họp hội đồng quản trị. Dự án hao tốn nhiều công sức và tiền của, kết quả bị người khác chơi một
vố, khiến bà mất hết thể diện.
Nhận được chỉ thị, Tô Mạt rất đắn đo. Cô thấy lời nói của Vương Á Nam quá
nghiêm khắc, trong khi cảm nhận của cô về Lão Tôn là người có nghĩa khí
chứ không giống loại người giở trò sau lưng. Liệu có phải bên trong tồn
tại uẩn khúc? Cho đến gần hết giờ làm, Tô Mạt vẫn do dự, không gửi
email. Đang nghĩ xem nên giải thích với Vương Á Nam ra sao, hay làm thế
nào để thuyết phục bà thu hồi mệnh lệnh, không ngờ Vương Á Nam mở miệng
trước, hỏi cô đã gửi email chưa?
Tô Mạt nói tạm thời chưa gửi, Vương Á Nam rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Tô Mạt biết cô đã làm đúng.
Vương Á Nam quả nhiên lên tiếng: “Chúng ta không thể nhất thời tức giận mà
đắc tội người khác. Lão Tôn có mối quan hệ rộng trong ngành, hạng người
nào anh ta cũng quen, sau này kiểu gì chúng ta cũng cần nhờ đến anh ta.”
Tô Mạt đột nhiên nhớ đến hình ảnh Vương Cư An và vị Tôn tổng gặp nhau ngày hôm đó. Hai người dường như có mối quan hệ thân tình, không biết có
liên quan đến vụ này?
Vương Á Nam là người tâm tư nhạy bén. Thấy cô có vẻ ngập ngừng, bà hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Tô Mạt đắn đo rồi kể đại khái chuyện xảy ra hôm đó. Tuy nhiên, cô giấu
chuyện đi ăn cùng Châu Viễn Sơn, chỉ nói đi ăn cơm cùng người bạn, tình
cờ gặp Vương Cư An và Tôn Trường Dược.
Bắt gặp thái độ nghiêm túc của Tô Mạt, Vương Á Nam cũng không nghi ngờ, bà
hỏi tiếp: “Ý của cô là, Vương tổng có liên quan đến vụ này?”
Tô Mạt giải thích: “Tôi chỉ tường thuật lại những điều tôi chứng kiến.”
Vương Á Nam cười cười, bà đứng ở cửa văn phòng trầm mặc một lúc, sau đó lẩm
bẩm: “Dự án của công ty, An An không đến mức làm vậy. Tôi cảm thấy, nó
thân thiết với Lão Tôn là vì…” Nói đến đây, ba đột nhiên ngừng lại, quay sang mỉm cười với Tô Mạt “May mà cô chưa gửi email.”
Tô Mạt mù mờ khi nghe câu nói của bà, vài giây sau cô mới phát hiện “An An” là chỉ cháu trai bà, có lẽ đây là nhũ danh.
Vương Á Nam nói tiếp: “Không tồi, coi như cô đã tìm ra con đường của nghề trợ lý. Điều quan trọng nhất của công việc trợ lý không phải là thông minh
hay giỏi giang, mà là lòng trung thành. Tôi tin tôi không nhìn nhầm
người. Hôm nay đến đây thôi, cô về nghỉ sớm đi.”
Thấy Vương Á Nam thu dọn tài liệu trên bàn và túi xách, Tô Mạt lập tức gọi
điện thoại bảo tài xế đánh xe đến trước cổng công ty chờ đợi. Vương Á
Nam cầm túi xách đi ra ngoài, bà đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu
dặn Tô Mạt: “Tối mai có bữa cơm tiếp một số lãnh đạo cấp tỉnh. Đây là
bữa cơm xã giao không quan trọng nên tôi không đi, cô hãy đi cùng Vương
tổng. Gặp những người đó cũng có ích với cô.”
Tô Mạt vâng dạ. Đợi Vương Á Nam đi khỏi, cô bắt đầu sắp xếp lại nội dung
công việc của ngày hôm nay. Thời gian qua, cô ép bản thân rèn luyện
thành thói quen, công việc của ngày nào “tiêu hóa” ngay trong ngày đó,
đồng thời đề ra kế hoạch đại thể của ngày mai, để đề phòng xảy ra sự
việc đột xuất khiến cô lúng túng.
Tô Mạt bận đến hơn bảy giờ tối. Lúc này, văn phòng tổng giám đốc không còn một bóng người, hành lang tắt hết đèn, có lẽ cả tòa nhà chỉ còn lại một mình cô. Tô Mạt rút bánh mỳ từ túi xách, đi phòng trà nước pha cốc cà
phê uống kèm. Ăn xong, cô vừa vặn đi học tiếng Anh buổi tối.
Tô Mạt thích cuộc sống bận rộn như bây giờ. Nếu hôm nào đó rảnh rỗi, cô về nhà sớm, một mình nấu cơm ăn cơm rồi tắm rửa lên giường từ sớm, cảm
giác cô độc sẽ âm thầm lan tỏa. Những lúc như vậy, cô thường gọi điện
cho bố mẹ, trò chuyện với con gái, nhưng vẫn không thể xóa bỏ nỗi cô
đơn, thậm chí còn cảm thấy phiền muộn.
Cuối cùng, Tô Mạt đành mở tivi đi ngủ. Tựa hồ nghe tiếng người nói chuyện,
cô mới đỡ hơn một chút. Từ đó, lúc nấu cơm, lúc đọc sách hay đi tắm, cô
cũng bật tivi.
Trong nhà tắm hơi nước nóng mờ mịt, vòi hoa sen xối nước ào ào, thấm vào mỗi
tấc da trên thân thể. Tô Mạt mở to mắt ngắm bản thân trong gương. Cô
nhìn thấy một người phụ nữ diện mạo vẫn còn trẻ trung, có đôi mắt đen
láy, đôi môi đỏ mọng bởi khí nóng, làn da trơn láng, bộ ngực và cặp mông vẫn đầy đặn…tất cả những điều này mang đến cho cô ám thị cũng có thể
nói là tốt hoặc không tốt.
Có người từng nói: “Phụ nữ gần ba mươi tuổi thường non mỡ mềm mại một cách bất bình thường, sau đó trở nên tiều tụy trong nháy mắt.”
Trước đây, Tô Mạt không để ý đến câu nói này. Đến bây giờ cô mới hiểu ý nghĩa của nó, tr