XtGem Forum catalog
Lái Buôn

Lái Buôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323125

Bình chọn: 10.00/10/312 lượt.

p của ngươi đâu mà lo.”

“Đi thôi, về nhà.” Vân Nông xoa xoa gáy,

nghĩ cũng đã rời nhà đi hai ngày rồi, Hàn Băng chắc cũng đã ăn sạch sẽ

số lương tồn trữ trong nhà.

“Việc này giải quyết xong rồi sao?” Đi theo xuống lầu, Long Hạng đến nay vẫn chưa thể tin được.

“Ngươi chưa thỏa mãn?”

“Ngươi khẳng định sau này Tông Trạch sẽ

không tìm ta tra sao?” Trước đây hắn tiêu tốn biết bao nhiêu cũng không

thuyết phục được Tông Trạch, ai ngờ nàng vừa xuất chiêu đã… Không hổ là

lái buôn, nếu biết vậy đã đi tìm nàng từ sớm rồi.

Vân Nông lại cho hắn một đáp án bất ngờ, “Đừng mơ.”

“Cái gì?”

“Hôm nay, vị minh chủ đại nhân đức cao

vọng trọng kia cùng lắm cũng chỉ mất một chút mặt mũi mà thôi. Ngày sau, khi hắn đã giải thoát được đáy lòng thua thiệt của hắn, nói không chừng hắn còn có thể tiếp tục tìm tới Trạng Nguyên huynh đây.” Tông Trạch nổi tiếng là võ si, vì theo đuổi võ nghệ tối cao vô thương… hắn đâu thể nào nói lui liền lui đơn giản như vậy?

Long Hạng nhất thời hoảng loạn, luống cuống tay chân, “Vậy sao được?”

“Nhưng ta cũng đã làm được như ngươi nhờ

vả.” Nàng kéo tay Nghiêm Ngạn, vừa đi vừa ngáp, “Ta đuổi được hắn đi rồi đó, không phải sao?” Mệt chết nàng rồi, chỉ mỗi việc hỏi thăm tin tức

thôi cũng đuối.

“Phải, nhưng mà…”

“Không được, không cho ngươi mượn nữa!”

Nghiêm Ngạn ôm chặt Vân Nông giống như sợ bị cướp mất, cũng ném cho Long Hạng một ánh mắt cảnh cáo.

Long Hạng quả thực hổn hển, “Tiểu tử ngươi đừng vội thấy sắc quên nghĩa có được không?”

“Ngươi còn muốn ở nhà ta bao lâu nữa?” Sự tình nếu đã được giải quyết, Nghiêm Ngạn ước gì nhanh chóng đuổi được

đám khách trọ này ra ngoài.

“Đợi xong một việc nữa rồi ta sẽ đi…”

Long Hạng phiền muộn nói. Lại thoáng nhìn thấy ánh mắt bất mãn của

Nghiêm Ngạn, hắn tức giận nói, “Đợi lão ca ta uống xong rượu mừng của

ngươi, biết không?”

“Thật sao?”

“Ta giống người nói không giữ lời sao?”

Vân Nông kéo tay Nghiêm Ngạn, “Đi thôi,

không quay về Hàn Băng sẽ chết đói ở nhà mất.” Từ đây về nhà phải đi hết nửa ngày. Nàng còn muốn về nhà trước khi trời tối.

Vẫn nhớ kỹ lời hứa hẹn của nàng, Nghiêm Ngạn vui mừng khôn xiết hỏi: “Trở về liền thành thân?”

Nàng sảng khoái đáp ứng, “Ừm, chúng ta về nhà thành thân đi.”

***

“Chưa được chưa được, cao lên một chút nữa…” Long Hạng đứng dưới ghế dựa chỉ huy Hàn Băng treo hỉ mạn (màn đỏ gắn chữ hỉ dùng để treo trong ngày cưới) trong đại sảnh.

“Thế này hả?” Nội thương cũng đã sắp khỏi hẳn, Hàn Băng không kiên nhẫn giơ cao cánh tay.

“Sang trái một chút.”

“Thế này là được rồi chưa?”

Hắn còn oán giận, “Là bên trai, không phải bên phải… Ai, ngay cả trái phải mà ngươi cũng không phân biệt được hả?”

“Đủ rồi nha.” Hàn Băng xoa xao đầu vai

đau nhức. “Họ Long kia, đến tột cùng ngươi là chọn rể hay là cưới vợ

đây? Có nhất thiết phải sốt sắng bố trí như vậy không?” Chỉ treo mỗi cái hỉ mạn thôi, hắn đã đùa nghịch gần nửa canh giờ rồi mà cũng chưa xong.

“Huynh đệ của Long mỗ thành thân, tất nhiên phải làm đến vô cùng náo nhiệt, phải tỏ chút thể diện chứ.”

Ánh mắt Hàn Băng như muốn đánh người, “Lại còn thể diện, chẳng phải chỉ có bốn chúng ta xem thôi sao!”

“… Cũng phải.” Trong nhà tổng cộng cũng

chỉ có bốn người mà thôi, trách sao Nghiêm Ngạn cùng Vân Nông đều không

để ý đến bọn họ. Hôn lễ từ đầu đến bây giờ đều chỉ do hai gã tân khách

này thích làm gì thì làm.

Nghiêm Ngạn cùng Vân Nông đã hạ quyết tâm muốn thành thân. Sau khi giải quyết xong việc của Long Hạng, vốn muốn

về nhà mở một bữa tiệc rượu đơn giản, khoản đãi hai gã khách trọ trong

nhà là coi như hôn lễ kết thúc.

Cố tình tự xưng là huynh đệ của Nghiêm

Ngạn, Long Hạng nói cái gì cũng không chịu, lại càng không để cho bọn họ làm hôn lễ đơn giản quá như thế. Kết quả là, Long Hạng một tay lo liệu

hôn sự, từ việc xem hoàng lịch chọn ngày lành đến việc kéo cả Hàn Băng

đang nhàn rỗi không có việc gì làm bắt tay chuẩn bị tất cả các thứ lặt

vặt, giăng đèn kết hoa bố trí sơn trang. Nhờ đó mà khắp sơn trang đều

dấy lên không khí hòa thuận vui mừng. Hàn Băng trước kia thường ở trong

trang bi phẫn đánh đàn, gần đây cũng đã tháo bảng hiệu Băng Sương công

tử xuống. Ngoài việc bị Long Hạng áp bách phải soạn một bản hỉ nhạc ra,

còn thường xuyên nhìn thấy hắn bị Long Hạng sai sử đi hỗ trợ khắp nơi.

“Nhóm khách trợ, lại đây hỗ trợ!” Đã

xuống núi từ sáng sớm, Nghiêm Ngạn đánh xe ngựa trở về, vừa tiến vào

trong viên đã hướng vào đại sảnh kêu to.

“Đến đây!” Long Hạng cùng Hàn Băng đều

hai mắt sáng ngời, ném hết mọi thứ trong tay xuống rồi vội vàng đi

chuyển rượu ngon mà bọn họ đặc biệt đặt hàng.

Không tham dự nghiệp lớn vui mừng của hai gã khách trọ, Vân Nông nhận bồ câu đưa tin xong mới chuyển chân đi vòng vào đại sảnh. Sau đó, nàng hơi giật mình, dừng lại.

“Bộ chúng ta định mở tửu trang hả?”

“Rượu mừng!” Long Hạng tranh công, tươi cười như chờ được mẹ khen.

Còn rượu mừng nữa, hắn muốn uống hau là muốn tắm đây? Số lượng bình rượu ở đây có thể xếp thành mấy dãy tường nhà luôn rồi…

Vân Nông lắc đầu, đi đến bên bàn ngồi

xuống, mở bức thư vừa lấy được từ b