
àng, nhìn quân
đội trên bờ sông hiện ra càng ngày càng rõ, nàng từ từ đưa tay ra, đi
sang một bên, giữ một khoảng cách với hắn. ”Tốt lắm… Như vậy mới đúng, ” gió nhẹ thổi sợi tóc nàng
bay lên: “Phượng Ly Uyên, nhớ rõ ta đã từng nói với ngươi, phải yêu
thương thê tử của ngươi thật tốt, đừng biến nàng trở thành Long Y Hoàng
thứ hai.” Thuyền theo dòng nước mà đến gần bờ biển, binh lính lội nước đi qua, dùng dây thừng đem thuyền kéo lên bờ. Phượng Ly Uyên kiệm lời không nói, hắn không có chút biểu tình nào, lúc cách bờ biển chỉ còn một khoảng cách, nhảy xuống thuyền,
nước sông lạnh ngắt, ướt sũng khắp đầu gối hắn, nhưng hắn ở trong nước
gặp khó khăn vẫn tiêu sái,đi thẳng lên bờ. Máu tươi chảy ra vạt áo, chạm vào nước, lại tan ra, nở thành những đó hoa rực rỡ. Long Y Hoàng nhìn bầu trời, đợi khi binh lính đem thuyền dắt đến bờ, nàng mới nhảy xuống. Một tướng quân đi đến trước mặt nàng, cung kính quỳ xuống: “Thuộc hạ bảo hộ bất lực, để Thái tử phi sợ hãi, thỉnh Thái tử phi
trách phạt!” Long Y Hoàng khoát tay, nói: “Lúc nãy là ta tự ý đi, về
việc các ngươi bảo hộ bất lực, trước mặt phụ hoàng ta sẽ nói lý do cho
các ngươi.” ”Đa tạ Thái tử phi!” Tướng quân cảm kích không thôi, sau
đó đứng lên, nghiêng người sang một bên: “Xe ngựa đã chuẩn bị tốt, vi
thần lập tức hộ tống Thái tử phi hồi cung.” Long Y Hoàng gật đầu, đi được hai bước, lại nhìn về phía
sau, Phượng Ly Uyên cả người ướt sũng, chậm rãi đi theo phía sau. Xe ngựa ngay trước mắt, cuối cùng Long Y Hoàng liếc hắn
một cái, thị vệ xốc lên rèm cửa thay nàng, sau đó nàng khom người, ngồi
xuống, sau khi rèm cửa lần thứ hai được hạ xuống, ngay tức khắc, thế
giới của nàng một mảnh u ám. Bởi vì dính nước, miệng vết thương lại đau đớn hơn,
Phượng Ly Uyên nhẹ nhàng dùng năm ngón tay đè lên, mạnh mẽ ngăn chặn
cảm giác đau, thị vệ đem ngựa của hắn kéo tới, hắn kéo dây cương, một
bước nhảy lên, nhìn xe ngựa cùng quân đội phía trước đã đi được một
chút, cũng chậm rãi cho ngựa đi sau. ”Ta không yêu nàng ta.” Đột nhiên, hắn thấp giọng nói,
giọng nhỏ như vậy, chỉ có đủ cho mình nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn chằm
chằm xe ngựa phía trước, rất lâu sau, hắn lại thấp giọng nói: “Y Hoàng,
ta không yêu nàng ta .” Nhưng, những lời này cũng không thể lại mở miệng với nàng được . Tình thế bây giờ, đã không còn cách nào mà xoay chuyển. Long Y Hoàng nằm trong xe ngựa, sau khi giải quyết chuyện về Mộ Dung Xá Nguyệt cảm thấy vô cùng mệt mỏi, xe ngựa nhẹ nhàng lắc
lư, nàng bắt tay đặt tại bụng theo bản năng, thân mình hơi nghiêng,
nặng nề thiếp đi. Nàng mơ thấy giấc mơ rất dài rất dài, giấc mơ làm nàng
gần như không thức dậy, giống như con sông kéo dài không thôi, nàng đắm
chìm trong đó, trong mộng ảo thấy vui vẻ, làm nàng muốn ngừng mà không
được. Nhưng, đột nhiên Mộ Dung Xá Nguyệt xuất hiện rất sát phong cảnh, phá hủy toàn bộ những thứ bên người nàng, con sông xinh đẹp biến
thành địa ngục, nàng rất căm tức, bàn tay đánh qua, kết quả còn chưa
đụng tới mặt của đối phương, tay đã bị người đó chế trụ. Sau đó, nàng liền tỉnh. Vừa tỉnh, liền nhìn thấy vẻ mặt Phượng Trữ Lan đen kịt,
trong tay còn nắm chặt cổ tay nàng, nàng ho khan một tiếng, cười khổ:
“Phượng Trữ Lan, ngươi tỉnh lại khi nào?” ”Là ngươi ngủ rất lâu, ngươi có biết hay không một ngày đã trôi qua?” Phượng Trữ Lan có chút không vui, thả tay nàng xuống. ”A… Như vậy sao đúng là rất mệt.” Long Y Hoàng thở dài,
dùng tay đè lên trán mình, trừng mắt nhìn trần giường đầy hoa lệ. ”Mệt? Chỉ mệt? Ta đã nói bao nhiêu lần, ngươi không cần
tùy tiện như vậy, ai ngờ sẽ xảy ra chuyện gì! Vài lần suýt nữa đưa mạng
mình dâng lên, ngươi còn cảm thấy không đủ kích thích sao! Lúc này
, lại hạ mê dược với ta, thật không biết tiếp theo ngươi còn làm ra
hành động gì khác người nữa!” Phượng Trữ Lan một quyền nện trên khung
giường, trong mắt đầy lửa giận. Cả người Long Y Hoàng theo ván giường lay động mạnh, nàng
lập tức lùi lại, nói: “Cái gì là hành động khác người? Vài lần trở về
không phải đều không có việc gì sao? Chỉ là ngươi lo lắng vô ích thôi.” ”Ta lo lắng vô ích? Long Y Hoàng, ngươi cũng không nhớ mỗi một lần ra ngoài lại trở về như thế nào, có một lần nào chính mình bình an vô sự tiêu sái quay về như thường? Mộ Dung Xá Nguyệt là một nhân
vật nguy hiểm, lần này hắn thả ngươi, không chừng tiếp theo còn có thể
đột nhiên thiện tâm như vậy hay không, ngươi nếu còn như vậy nữa, sớm
hay muộn gì sẽ có một ngày trên bia mộ ở hoàng lăng phía sau núi sẽ khắc tên của ngươi!” Phượng Trữ Lan giận trừng nàng. ”Đó cũng không sai, ít nhất thi thể cũng trở về, ta còn
chưa đến nông nổi bi thảm ngay cả thi thể đều trôi giạt khắp nơi.” Long Y Hoàng vui vẻ, nỉ non, lôi kéo chăn, chui vào bên trong. ”Long Y Hoàng! Ngươi lkhông thể đối xử với bản than mình
nghiêm túc một chút sao! Ngươi còn nghĩ rằng ngươi là cửu mệnh miêu
yêu(*), có nhiều mạng để cho ngươi lấy ra nói giỡn!” ánh mắt Phượng Trữ
Lan đều phun hỏa rất nhanh.
(*) cửu mệnh thiên miêu: mèo chín mạng ”Ta đối với mình rất nghiêm túc nha, vẫn luôn luôn rất
nghiêm túc, ” Lo