Insane
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210094

Bình chọn: 9.00/10/1009 lượt.

dưỡng thương,một kiếm của Mộ Dung

Xá Nguyệt kia thực tuyệt tình, à Vân Phượng Loan cũng một mực bên cạnh

chăm sóc hắn không có rời xa nửa bước.

Mấy ngày sau, Phượng Trữ Lan cũng vô

duyên vô cớ đột nhiên mất tích, Long Y Hoàng thoáng cái đã không thấy

bất cứ tin tức gì của hắn nữa, bắt đầu nàng thấy đúng, sau đó lại thấy

không đúng, Phượng Trữ Lan kia không biết đã đi đâu.

Lần này hắn biến mất vài ngày.

Hoàng hậu tựa hồ có chút sốt ruột, mỗi

ngày tới hỏi nàng lung tung,lo lắng đợi Phượng Trữ Lan trở về, hoàng đế

cũng tới mấy lần, trừ ra hỏi tin tức của Phượng Trữ Lan còn hỏi luôn

thương thế của Phượng Ly Uyên.

Long y hoàng chỉ trả lời qua loa, chuyện của Mộ Dung Xá Nguyệt không hề đề cập tới.

Nàng hiểu, nếu hoàng thượng biết vết

thương của Phượng Ly Uyên là do Mộ Dung Xá Nguyệt thì không biết sẽ ra

sao, hoàng thượng sẽ là những chuyện ngốc nghếch nào nữa, có thể sẽ là

dọn dẹp sạch sẽ Minh Võ lâm kia.

Cuối cùng,Long Y Hoàng phải nói một câu để hoàng thượng “an lòng” rời đi: “Phụ hoàng, nếu người tin tưởng Y

Hoàng thì chắc chắn sẽ không hỏi những chuyện này, vết thương của Duệ

vương là vì trên đường không may gặp phải thổ phỉ, mà bọn thổ phỉ này

cũng đã bị trừng trị rồi, người chỉ cần biết thế là đủ ròi, để tránh

phức tạp, con mong người sẽ để Y Hoàng tự giải quyết chuyện này.”

Hoàng thượng không còn gì để nói, chỉ còn biết gật đầu.

Sau khi hoàng thượng và hoàng hậu đi,

Long Y Hoàng một mình trong phòng cũng đứng ngồi không yên, nàng đi ra

cửa nhìn ra ngoài hoàng cung.

“ Thái tử phi.” Thanh âm nữ nhân từ bên cạnh truyền đến,Long Y Hoàng quay đầu lại nhìn, trong gió thu, một

người đang tiến đến là _ Vân Phượng Loan.

Editor: Tinh Dạ Tử Yên

“Ngươi tìm ta?” Nhìn thấy nàng đang tiến lại phía mình, Long Y Hoàng không khỏi nghi hoặc.

Không phải lúc này nàng ta nên ở bên cạnh chăm sóc cho Phượng Ly Uyên? Sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng?

Long Y Hoàng đi về phía nàng ta, lạc

diệp tiêu điều, những cung điện, lâu đài…trừ ra vài cung nữ đang đi lại

cùng vài tên thị vệ đang đi tuần tra, không còn ai khác.

Nàng có chút thất thần, Phượng Ly Uyên cũng không có ở đây.

“Thái tử phi, bây giờ người có rảnh

không?” Vân Phượng Loan dừng lại trước mặt nàng, hai người nhìn nhau,

Long Y Hoàng nhìn sâu vào mắt nàng sâu thẳm trong đó là làn nước lạnh

như băng, lạnh thấu xương, nhưng nàng lại mỉm cười cố tình che dấu điều

đó.

“ Đương nhiên là có, ngươi tìm ta?” Long Y Hoàng hỏi lại lần nữa, thấy Vân Phượng Loan gật đầu, nàng lại hỏi: “ Chuyện gì?”

“Vương gia bị thương rất nặng, hắn…”

Vân phượng loan nói một nửa lại dừng lại, nhanh chóng chuyển đề tài: “

Người biết vương gia bao lâu rồi?”

Long Y Hoàng chăm chú nhìn nàng, đột

nhiên cảm thấy câu hỏi này có phần châm chọc nực cười, nhưng vẻ mặt Vân

Phượng Loan lúc này lại đang tự bán đứng chính mình, nàng đáp: “ Hơn nửa năm.”

“Bắt đầu như thế nào? Trước khi ngài

lên làm thái tử phi?” Vân Phượng Loan có chút nóng vội, làn váy màu tím

bay trong gió, quả thực mờ ảo.

“ Không” Một làn gió nhẹ thoảng qua

trước mặt Long Y Hoàng, trong nháy mắt, đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên

gặp hắn, nàng không tự giác, cười rộ lên: “ Là sau khi ta gả cho Phượng

Trữ Lan không bao lâu,ngươi biết, ta là quận chúa nước khác, lúc ta mới

bước chân đến đây, ta đã trở thành thái tử phi.”

“… Như vậy, ngài yêu thái tử sao?” Vân

phượng loan có chút bi thương, đôi mi có chút ưu thương, nàng nắm chặt

cổ tay Long Y Hoàng, vội vàng giống như một tiểu cô nương bị đoạt đi món đồ chơi mình yêu thích, nàng hỏi như vậy ….ngài yêu thái tử sao?

Long Y Hoàng lại buồn bã. ”Ta không muốn trả lời câu hỏi này, yêu hay không yêu, đối với ta cũng không còn ý nghĩa gì. »

« Như vậy người đã có người mình yêu nhất sao ? » Vân Phượng Loan càng lộ ra vẻ nóng vội.

« Có. » Long Y Hoàng bình tĩnh trả lời.

« Là ai ? »

« Ta không thể trả lời. »

« Vậy..vậy..cảm giác của ngài đối với

vương gia thế nào ? » Vân phượng loan nhanh chóng nắm chặt lấy tay áo

Long Y Hoàng.Giống như đang tìm kiếm tia hi vọng cuối cùng. ”Vô khả phụng cáo.” ( chắc là không thể trả lời) Long y hoàng lại một lần nữa không đưa ra câu trả lời.

Vân phượng loan bắt đầu lắp bắp,lâu như vậy cũng không biết nên nói gì, Long Y Hoàng lại nhìn nàng, hất tay

nàng ra để trở về phòng.

« Vậy..người có biết không ? » Thấy

Long Y Hoàng muốn rời đi, Vân Phượng Loan lại càng nhanh chóng, đứng

giữa gió lạnh thổi qua, nàng toát mồ hôi lạnh : « Vương gia….chàng một

mực yêu ngươi ! »

Long y hoàng dừng lại, quay lưng về phía nàng ta,chóp mũi có phần đỏ lên: “Ta biết.”

« Cho nên…ta muốn hỏi ngươi, ngươi có yêu hắn không ? »

« Ta…không biết. » Long Y Hoàng đã

không còn nhìn rõ con đường trước mặt mình nữa rồi, ánh mắt đã bị màn

nước mờ bao phủ, dù mông lung, nhưng nàng vẫn nhớ rõ những kỷ niệm với

hắn.

Vân Phượng Loan phía sau tự nhiên trầm

mặc lâu như vậy, thấy Long Y Hoàng chuẩn bị rời đi, nàng đột nhiên đè

thấp thanh âm : « Thái tử phi,ta yêu chàng. »

«Ân..hắn là người tốt như vậy chắc chắn sẽ có người yêu