
ương trong tình trạng thế,tuy
nhiên không có cách,tất cả chỉ có thể nghe theo sắp xếp của hắn,tạm thời chờ dưỡng tốt rồi hãy nói. Bởi vì vết thương tương đối sâu,bác sĩ đề
nghị cô nằm viện quan sát mấy ngày,tốt nhất chờ cắt chỉ vết thương mới
ra viện.
Bởi vì cô bị thương nằm viện,hắn ngày ngày ở bên cạnh
chăm sóc,để cho tình cảm giữa hai người lần nữa được giới truyền thông
chú ý,truyền thông bắt đầu báo cáo tình cảm giữa bọn họ,may cô đang ở
trong bệnh viện của Đường Dục Hàn,An Bảo và vân vân cũng làm tốt vô
cùng,đám ký giả Bát Quái bị ngăn ở chỗ rất xa.
Trước một ngày cô xuất viện,phòng bệnh của nghênh đón hai người không được hoan nghênh,Lục Phương Đình cùng Ôn Phó Doanh.
Lục Phương Đình sắc
mặt cực kỳ khó coi,ông thật không hiểu nổi đứa con trai ưu tú của mình
tại sao năm lần bảy lượt dây dưa không rõ với cô gái Hứa Lưu
Liễm kia,khoảng thời gian trước thật vất vả mới đợi được nó ly hôn,đang định mấy ngày nữa tìm thời gian cùng nó đến Ôn gia gạm hỏi,ai biết lại
lộ ra tin tức hai người đang ở cùng nhau,ông thiếu chút nữa tức nổ phổi.
Nếu như trước kia nó một mực ông cũng đành chịu,nhưng con bé nhẫn tâm bỏ đi con của nó,còn bỏ đi huyết mạch Lục gia vậy mà nó vẫn không bỏ ý định
với con bé,nó thật đúng bị quỷ ám.
Ôn Phó Doanh trước sau như một đắc ý ,đi bên cạnh Lục Phương Đình khéo léo giả dạng hiền lương thục
đức,chỉ tiếc thông minh như cô lại mắc phải sai lầm toàn cục,cô cho rằng hôm nay hắn đã ly dị với Hứa Lưu Liễm,cô chỉ cần làm tốt quan hệ cùng
Lục Phương Đình,Lục Chu Việt sớm muộn gì cũng nể mặt Lục Phương Đình
cưới cô.
Đáng tiếc cô lại không nhìn thấu,nếu nhưLlục Chu Việt dễ dàng nghe lời Lục Phương Đình định đoạt,ban đầu cũng sẽ không kiên trì
cưới Hứa Lưu Liễm mà ầm ĩ cùng Lục Phương Đình,cô cũng đánh giá thấp
tình cảm Lục Chu Việt đối với Hứa Lưu Liễm.
Nhiều năm theo
đuổi,cả ngày lẫn đêm yêu say đắm,cô chỉ bỏ đi đứa con làm sao xóa hết
tất cả? Ban đầu chọn buông tay,bất quá đau đến không cách nào nhịn được
muốn vết thương khép lại,trong tim hắn vẫn như cũ chỉ có cô. Cho dù
trong lòng để lại vết thương,đó cũng là cô làm,suốt đời này không có
người nào thay thế được.
Hứa Lưu Liễm đang tựa tại trên giường
bệnh nhìn bản vẽ,Phương Đông Thần cùng tiểu Điềm vừa đến thăm cô,Phương
Đông Thần mặc dù che chở tiểu Điểm nhưng tăng thêm một bước tình cảm,sau cô thừa dịp Phương Đông Thần ra ngoài nghe điện thoại len lén hỏi tiểu
Điềm,hai ngươi không phải ở cùng một chỗ rồi chứ,tiểu Điềm ngượng ngùng
cười nói chuyện xảy ra cho cô nghe.
Hắn bình an vô sự cô cũng
định trở về thành phố N, hắn đưa cô ra phi trường một khắc trước khi lên máy bay,hắn bỗng nhiên giữ cô lại,nhẹ giọng hỏi cô có đồng ý ở lại hay
không,cô suy nghĩ một chút vẫn kéo tay hắn ra nói
“Đông Thần,nếu như anh vì cảm kích mà giữ em trở lại,chuyện đó không cần thiết,tất cả chỉ do em tự nguyện”
Hắn chẳng qua nhẹ nhàng kéo tay cô tới thật tình nói với cô
“Đúng,anh rất cảm kích em,nhưng em vì anh làm những chuyện này,anh mới phát hiện
em thật tốt,nếu như em đồng ý,xin cho anh cơ hội,để cho anh yêu em giống như em đã từng yêu anh!”
Hắn không phải là người không biết
buông tha,mặc dù hắn yêu Hứa Lưu Liễm dốc hết sáu năm tuổi thanh
xuân,nhưng hắn cũng biết rõ,hai người bọn họ cuối cùng không có tương
lai,cho nên hắn tình nguyện lựa chọn cô gái yêu mình,cùng cô trải qua
cuộc sống bình thản.
Tiểu Điểm ở ngay đại ảnh phi trường nhào vào trong lòng ngực hắn khóc lên,không có gì có thể so với tình cảm kích
động để người ta rơi lệ.
Hứa Lưu Liễm nghe cũng rất cảm động,nhất là câu kia”Xin cho anh cơ hội, để cho anh yêu em giống em yêu anh” ,cô
cũng rất muốn nói với một người,tuy nhiên không biết có cơ hội hay
không.
Tiểu Điềm vừa vui sướng hài lòng nói cho cô biết.
“Còn muốn nói cho cô biết một tin tức tốt,em từ Thân Viễn được điều trực
tiếp đến Lục Thị bên này,bớt đi tìm việc làm phiền toái,ơ ơ,nghe thư ký
Lâm nói đây là Lục tổng tự mình dặn,Lưu Liễm tỷ tỷ,em đây nhờ hồng phúc
của chị,Lục tổng bởi vì nể mặt mũi chị mới giúp em đấy!”
Tiểu
Điềm rất cảm kích cười với cô,cô hơi ngẩn người,tiểu Điềm vào Lục thị
làm? Hắn tự mình nhắn nhủ? Hắn . . . . . . giúp cô trả nợ ân tình cho
Phương Đông Thần sao? Trong lòng cô ngầm cười khổ,hắn lo lắng quan tâm
chăm sóc cô,bảo cô bây giờ làm gì mới phải?
Tiểu Điềm thấy cô có chút rầu rĩ không vui,nói xong còn trêu chọc cô,
“Chị nhìn Lục tổng đối với chị tốt chưa,cho nên chị cũng phải đối tốt với
Lục tổng nhà chúng ta nha,nếu không em thay mặt toàn thể nữ công nhân
viên Lục thị tới trừng phạt chị!”
Cô nghe nhưng chỉ có thể nhịn
cảm xúc đau khổ trong lòng,giương mắt cười với tiểu Điềm xem như không
xảy ra chuyện gì. Phương Đông Thần nghe xong điện thoại đi vào,hai người ngồi một lát sau rời đi.
Cô buông bản vẽ trong tay nhìn Lục
Phương Đình cùng Ôn Phó Doanh không mời mà tới,cô muốn đi đến chào bọn
họ nhưng chân cô không đi được,định tìm nơi nào mời bọn họ ngồi xuống.
Lục Phương Đình không ngồi xuống,đi về phía trước ấy đánh giá cô từ trên xuống dưới nhiều