
lần sau mới khinh thường mở miệng,
“Nói đi,cô muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho nó?”
Lục Phương Đình thủy chung cho rằng do cô dụ dỗ con ông,là cô dùng đủ thủ
đoạn dụ hắn vào bẫy,Lục thị trưởng cao cao tại thượng cho tới bây giờ
không đặt đứa con riêng như cô vào mắt,những người bình thường như các
cô không xứng nhận được tình yêu.
Đối mặt Lục Phương Đình nhục nhã cô chẳng qua nhếch môi lạnh lùng cười,lên nói.
“Tôi không có nghĩ qua giữa lại anh ấy,tại sao phải buông tha?”
Về việc giữ lại hắn,cô từng nghĩ tới nhưng trong một đêm kia đã tan
biến,cô bây giờ có một chút suy nghĩ giữ lại hắn,cô có nghĩ cũng chính
là rời khỏi hắn thật xa.
Chẳng qua lời cô vừa nói ra,cả người
cứng ngắc nhìn hắn,Lục Phương Đình cùng Ôn Phó Doanh theo ánh mắt của cô nhìn sang,thấy sắc mặt hắn xanh mét đứng ở cửa,Lục Chu Việt không biết
đứng đó bao lâu nhưng những lời cô vừa nói hắn chắc chắn đã nghe rõ.
Ôn Phó Doanh khóe miệng âm thầm vung lên nụ cười đắc ý,Lục Phương Đình thì hừ lạnh một tiếng nhìn Lục Chu Việt nói.
“Ngươi nghe thấy chưa? Người ta nói căn bản không muốn giữ ngươi lại,ngươi còn tự mình đa tình đi theo chăm sóc người ta!”
“Người nào cho các người vào đây?”
Lục Chu Việt không thèm để ý,sải bước vào giọng nói không khách khí hỏi bọn họ.Lục Phương Đình vẻ mặt có chút kìm không được.
“Ta Đường đường thị trưởng,muốn đến đây cũng cần người phê chuẩn sao?”
Lục Chu Việt đem một túi lớn nước trái cây trong tay đặt lên trên bàn,xoay
người nhìn về phía Lục Phương Đình cùng Ôn Phó Doanh giọng nói xa cách
và thái độ cường ngạnh mở miệng.
“Xin lỗi Lục thị trưởng,tôi
không phải là những ngươi dân một mực cung kính ngài.Ở trong địa bàng
của tôi,đến gặp người phụ nữ của tôi mà không thông qua sự đồng ý của
tôi thì không được!”
Khoảng thời gian trước bởi vì hắn muốn kết
hôn nên hắn và Lục Phương Đình ầm ĩ một trận,sau đó hắn cũng rất ít liên lạc với Lục Phương Đình,lần này Lục Phương Đình bỗng nhiên chạy tới đây bảo cô buông tha hắn,hắn đoán chừng chắc chắn có liên quan chọn cán bộ
trong tỉnh,hiện tại Ôn gia là hậu thuẫn chánh trị lớn nhất sau lưng Lục
Phương Đình,ông khẩn cấp muốn hắn lấy Ôn Phó Doanh,để Ôn gia tiếp tục
giúp sức cho hắn.
Lục Phương Đình bị hắn chọc giận đến cả khuôn
mặt cũng tái đi,Ôn Phó Doanh có chút khó xử nhìn Lục Phương Đình,bất quá hắn không để cho Lục Phương Đình có cơ hội phát hỏa mắng,trực tiếp gọi
điện thoại.
“Các ngươi làm sao An Bảo gì vậy,Cho người nào đến đây mau?”
“Nhưng đối phương là thị trưởng a . . . . .”
Qủa nhiên hắn không giải thích,trực tiếp lạnh lùng ra lệnh.
“Nhanh gọi người đến đây,nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
“Lục Chu Việt,ngươi dám làm vậy bố ngươi sao,còn phái người đuổi ta đi? Ngươi quả thật đại nghịch bất đạo!”
Lục Phương Đình không nghĩ tới hắn quyết tuyệt như vậy,còn ở đằng kia giáo
huấn hắn.Ông dĩ nhiên không biết,mình đã không còn hình tượng gì trong
lòng con trai.
Lục Phương Đình nghĩ gì hắn đương có thể nhìn thấu,cho nên hắn trực tiếp ra tối hậu thư với Ôn Phó Doanh ,
“Các người có thể lựa chọn mình rời đi,nếu không một lát an ninh bệnh viện
tới,nếu có động tay động chân,tôi không dám bảo đảm có người nào bị
thương không, nhất là Ôn tiểu thư,da mịn thịt mềm trói gà không chặt,coi chừng bị thương nặng!”
Hắn nói xong lời cuối cùng cười nhìn
thoáng qua Ôn Phó Doanh,bất quá trong mắt hắn không có nét cười có chẳng qua tàn ác lạnh lẽo,Ôn Phó Doanh giận đến cắn răng,ngoài hành lang bắt
đầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập của nhân viên an ninh,cô dậm chân đi theo phía sau Lục Phương Đình giận cả người run rẩy bỏ đi.
Đợi Lục Phương Đình cùng Ôn Phó Doanh cùng với người An Bảo nơm nớp lo sợ
rời khỏi,trong phòng bệnh lớn thoáng rơi vào tĩnh lặng,Hứa Lưu Liễm
không nói gì,có chút bất an giương mắt nhìn hắn đứng bên cửa sổ,hắn
không nói chuyện cũng không có bất kỳ động tác,mặt nghiêng thoạt nhìn
bình tĩnh trước sau như một, nhưng cô có thể phát hiện hắn đang tức
giận.
Cô nghĩ hắn nhất định tức giận câu vừa rồi cô nói,tuy biết
rõ hắn tại sao tức giận nhưng cô không có biện pháp an ủi hắn,bởi vì hết tất cả là do cô làm.Hắn giận cô, cô giận chính mình,tại sao mình lại bị như vậy.Cô muốn giữ lại nhưng bây giờ cô có gì có thể giữ lại?
Một lúc sau,hắn bỗng nhiên xoay người lại,dáng người cao lớn giống như che
kính ánh sáng phủ trên đầu mình,thế giới của cô chỉ còn lại lo lắng,hắn
nhìn cô,gương mặt bình tĩnh hé ra chút ít hóa thành mảng lớn đau đớn,
hắn lẩm bẩm mở miệng.
“Không có nghĩ tới giữ lại,phải không? Ngay cả chúng ta bây giờ lần nữa ở cùng một chỗ cũng không có nghĩ tới giữ
lại,phải không?”
Cô cơ hồ chỉ nhìn hắn một giây đồng hồ sau vội vàng nhìn sang nơi khác,khó khăn nói ra một chữ.
“Phải . . . . .” Lục Chu Việt trầm mặc trong lòng tuyệt vọng như thủy triều cuốn đi,dáng người cao lớn có chút chật vật,có phải không?Nếu như cô không yêu hắn,hắn làm nhiều hơn nữa
thì có tác dụng gì?Có phải tim cô làm bằng đá không? Có phải hắn Lục
Chu Việt đời này nhất định không có được người mình yêu?
Hứa Lưu
Liễ