
mà cô từng biết…
11 Sự thật phơi bày
“Man… Man Man…”, Hà Tĩnh Vũ toàn thân run cầm cập, sợ hãi đến cực điểm: “Sao… sao lại có tận hai con thế này?”.
“Ha ha, ngươi thấy lạ lắm phải không? Nhìn kỹ đôi dực điểu bị ngươi hại chết bên cạnh xem có hiểu hơn chút gì không?” Đứa trẻ bên trái từ từ bước tới cạnh giường, đưa tay cầm một trong hai xác
chim bê bết máu lên tay nghịch nghịch: “Tương truyền đôi dực điểu là
loài linh thú của trời đất, chỉ có một cánh và một mắt, phải cùng tương
hỗ mới có thể bay, như vậy khi luân hồi liệu có phải chúng cũng nên luân hồi vào cùng một nơi hay không?”.
“Con… các người là…” Co rúm người lại, người đàn
bà lăn trối chết ra khỏi giường rớt xuống đất: “Tha cho tôi! Lúc đó
chúng tôi nhất thời mù quáng, vì lòng tham mà bức hại hai người, xin hãy niệm tình tôi là mẹ các người trong kiếp này mà tha cho tôi. Khi về tôi nhất định sẽ lập bài vị cho các người, sớm tối thắp hương và mời thầy
giỏi siêu độ cho vong hồn các người!”.
“Hừ! Người tưởng chúng ta cần cái đó sao?” Đứa
trẻ đứng bên phải khinh bỉ nhìn Hà Tĩnh Vũ đang quỳ rạp trên đất: “Ngươi có biết trước đây ta và Kiêm Kiêm đã có cuộc sống vui sướng thần tiên
mức nào không? Chúng ta cùng chắp cánh bên nhau bay cao trên bầu trời
xanh mây trắng tuyệt đẹp của Ma vực, hưởng trọn vẹn tình nghĩa vợ chồng
ân ái. Lúc đó ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày hạnh phúc của chúng ta dễ
dàng bị hủy hoại trong tay hai kẻ tàn nhẫn lòng lang dạ sói các ngươi!
Chúng ta chẳng còn cánh, chẳng bao giờ còn bay lên bầu trời được nữa. Ta hận các ngươi! Chính ngươi đã khiến chúng ta trở thành đôi dực điểu
không thể bay!”. Đứa trẻ đột nhiên bật khóc, những giọt nước mắt màu máu không ngừng tuôn rơi, lăn dài trên đôi má trắng tuyết lộ rõ vẻ dị
thường gớm ghiếc.
“Hà Tĩnh Vũ, ngươi biết vì sao Lăng Khải Dương
lại tuyệt tình đuổi ngươi ra khỏi nhà không?” Bất chợt cúi xuống nhìn
người đàn bà đang trong cơn kinh sợ, đứa trẻ tên Kiêm Kiêm cười khẩy:
“Dù sao ngươi cũng là mẹ ta trong kiếp này, là con của ngươi, ta phải
bảo vệ lợi ích của mẹ mình chứ, ngươi nói có phải không? Hãy xem cho kỹ
chân tướng sự việc đi!”.
Đứa trẻ nói, ngón tay liền chỉ vào chiếc gương ở
kế bên. Trong thoáng chốc, khói xanh tỏa ra, mặt gương dần xuất hiện một cảnh khiêu dâm. Chỉ thấy trong nhà bếp chật hẹp, Tiểu Lan quần áo xộc
xệch nằm bò trên bệ bếp, khuôn ngực căng tròn trắng muốt nằm gọn trong
đôi tay không ngừng vần vò của người đàn ông. Sau lưng cô giúp việc, kẻ
cầm thú chủ nhân của đôi tay thì không ngừng xâm nhập thân thể còn trinh trắng của cô gái.
“Lăng Khải Dương! Anh không phải là người!” Hà
Tĩnh Vũ thét lên, tiện tay vớ cái cốc thủy tinh bên cạnh ném thẳng vào
ảo ảnh gớm ghiếc buồn nôn kia…
“Choang” một tiếng lớn, người đàn bà bất giác
ngồi sụp xuống. Cùng với sự tan biến của ảo ảnh, bóng tối cũng không còn vẻ lạnh lẽo khi nãy nữa. Quay người do dự sờ lên chiếc gối, Hà Tĩnh Vũ
cảm thấy dường như bên trên không còn gì khác thường nữa, cô mới thở
phào một hơi, vội vã bật đèn đầu giường lên.
Dưới ánh đèn mờ ảo, nhịp đập điên cuồng của trái
tim dần điều hòa trở lại. Hà Tĩnh Vũ nhìn xuống gầm giường, phát hiện ra trong lúc ngủ say đã vô ý làm rơi điều khiển ti vi xuống đất. Nhẹ nhõm
thở phào lần nữa, cô nằm lại lên giường.
Thì ra chỉ là một giấc mơ! Sợ chết đi được! Hồi
tưởng lại giấc mộng khủng khiếp ban nãy, cô bất giác sợ toát mồ hôi, lẽ
nào Man Man thật sự là chuyển kiếp của đôi chim đó? Sao có thể thế được! Con trai mình ngây thơ đáng yêu là thế, sao lại là một ác linh cơ chứ?
Nhưng việc này quá mức đáng sợ, vẫn nên xác nhận lại một lần nữa thì
hơn.
Nghĩ đến đây, Hà Tĩnh Vũ do dự cầm điện thoại
lên, quay số của ông bác mê chim. “Tút… tút…”, đầu dây bên kia vang lên
những âm thanh chờ máy, tiếp đó xuất hiện giọng nói già cả nhưng mạnh
mẽ, chính là người thân mà lâu lắm rồi cô không gặp.
“A lô, ai đó?” Giọng nói có chút bực bội, như thể ông nghĩ rằng đã quá muộn để ai đó gọi điện làm phiền sự nghỉ ngơi của mình.
“A lô, bác ạ? Cháu là Tiểu Vũ.” Giọng Hà Tĩnh Vũ
hơi ngượng ngập và có phần xấu hổ: “Muộn thế này còn gọi điện làm phiền
giấc ngủ của bác thật không phải, nhưng việc gấp quá cháu mong bác bỏ
qua”.
“Ồ, Tiểu Vũ à, không sao, không sao! Với bác, đâu cần khách khí thế, có việc gì mà gọi muộn vậy cháu?” Nghe ra giọng cô
cháu gái, ông cười vui vẻ.
“Là thế này bác ạ, mười năm trước cháu có bán cho bác hai bộ lông chim, hiện chúng còn không ạ?” Chẳng biết tại sao, tim
cô trong thoáng chốc bỗng vô cớ đập rộn lên, như thể dự báo được điềm gì xấu đang chờ đợi, quả nhiên…
“Lông chim? Lông chim nào? Cháu có nhớ nhầm
không? Bác mua lông chim của cháu bao giờ?” Ông tỏ vẻ như vừa nghe một
chuyện cười thú vị lắm, bèn cười phá lên vui vẻ.
“Bác quên rồi? Chính là hai bộ lông dực điểu đó!” Hà Tĩnh Vũ toàn thân cứng đờ, cố nhắc cho bác nhớ lại.
“Tiểu Vũ, cháu ngủ mơ à? Tự nhiên đêm hôm lại gọi điện nói nhăng nói cuội gì thế.” Ông cao giọng ngạc nhiên, ngữ khí có
phần không buồn giải thích: “Đôi dực điểu là loài chim chỉ tồn tại trong