
ưng tha thứ hay không tha thứ, loại này chỉ cần trong lòng rõ là được, sao lại nói ra làm gì chứ? Chịu hết nổi cô xoay người bước đi.
“Vương Bồi Bồi, Vương Bồi Bồi à…” Ngao Du tiếp tục quấn quít say mê, dường như còn muốn nghe chính miệng cô cam
đoan nữa. Vương Bồi bị anh quấn quá đúng là dở khóc dở cười, đập nhẹ một phát vào gáy anh, giọng đe doạ: “Lại náo loạn rồi, nếu náo loạn nữa em
không thèm để ý tới anh nữa đâu”
Ngao Du lập tức yên tĩnh trở lại, ngồi
ngoan ngoãn bên cạnh cô, chống má nhìn cô, mắt cũng không chớp. Một lát
sau anh như nghĩ ra gì đó, nghi hoặc hỏi: “Vương Bồi Bồi à, em nhận ra
anh khi nào thế? Có phải là Tuệ tuệ, hay A Hằng nói không? Kỳ lạ nha, A
Hằng không phải là người lắm mồm mà”
“Nhanh lên đem da của anh bóc đi!” Vương
Bồi thực sự không nhìn được loại mặt đen này của anh rồi, nhất là anh
với Phượng Hành lại giống nhau như đúc nữa, trong đầu nghĩ đến thì
hoảng.
Ngao Du cứ cười liên tục, tràn đầy sự
đồng cảm với cô: “Anh cũng thấy khó coi chết đi được nè, vóc dáng Phượng Hành không đẹp bằng anh được. Nhưng mà, ai cũng bảo anh ấy rất thành
thục, chững chạc. Nếu em chưa nhìn thấy A Hằng thì ổn rồi, nếu không…”
Có trời mới biết được, nếu Ngao Du mà biến thành bộ dạng của Trọng Hằng, với tính tình kia của Trọng Hằng, Vương Bồi chỉ cần nghĩ ngợi một chút
đã chịu không nổi run lẩy bẩy.
Cũng nhoáng một cái, trong nháy mắt Ngao Du đã biến trở về bản thân mình
tóc ngắn, mặt nhỏ nhắn quyến rũ, mũi cao, miệng góc cạnh, nhìn rất dễ chịu ngon lành làm người ta nhịn không nổi
chỉ muốn cắn một nhát, lúc cười trông có chút giống trẻ con, lúc nghiêm
túc thì trông lại rất doạ người – nói tóm lại là, một tên mặt trắng vô
cùng đẹp trai.
“Vương Bồi Bồi” Anh trông vô cùng nghiêm
túc, còn thực sự nhìn Vương Bồi, mắt không chớp, “Anh cam đoan sau này
sẽ không phạm sai lầm gì nữa”
“Anh nên cam đoan nhiều nhất chính là sau này đừng bao giờ mắc phải sai lầm y như thế nữa” Vương Bồi nói một câu
như đinh đóng cột vậy, trong đầu cô hiểu rất rõ thực sự Ngao Du không
thể là một người hay phá rối lại không dám chịu trách nhiệm, anh chỉ là
không hiểu sự tình lắm, có chút không biết ăn nói, có một số việc không
nên làm. Nhưng lòng nhiệt tình mà thành khẩn của anh, cùng sự thông minh và đơn thuần của anh, quan trọng hơn nữa là, anh một lòng một dạ với
cô, cả một chút tạp niệm cũng không có. Trên thế giới này không có người nào hoàn mỹ cả, Ngao Du cũng thế mà cô cũng vậy, vì thế, cô không thể
lấy tiêu chuẩn hoàn mỹ ra yêu cầu anh phải như thế.
Hai người vừa mới làm lành, lúc Ngao Du
định rậm rịch tiến gần hôn cô, thì di động của Vương Bồi reo lên. Ngao
Du nhịn không được lập tức thầm mắng người, kết quả vừa định mở miệng ra mắng thì nghe thấy tiếng Vương Bồi thân yêu gọi vào máy ngọt ngào:
“Thái Hậu nương nương, ý mẹ định thế nào ạ?”
Ngao Du bỗng chốc bị kích động, miệng cứ
mở to ra, hận là không cướp được di động, cao hứng hét to vào chiếc di
động: “Dì Bành à, Dì Bành ơi, con là tiểu Du đây nè!”
Vương Bồi nhanh tay bịt miệng anh lại, trừng mắt giận dữ: “Cha con đâu rồi?”
Giáo sư vương và Thái Hậu nương nương
đang đứng ở gần khu nhà, gọi điện thoại tới hỏi Vương Bồi xem có cần mua chút đồ ăn mang lên không.
“Trốn mau đi” Vương Bồi nhìn nhanh khắp
phòng một lượt rồi thả bình hoa vào giá sách, cầm áo Ngao Du cởi ra để
trên ghế ném vào lòng anh, “Anh về trước đi, tý nữa em sẽ tìm anh nói
chuyện” Lúc nói tay đã đẩy đẩy Ngao Du ra khỏi phòng vẻ mặt nghiêm túc
dặn dò: “Trăm ngàn lần đừng đến đây nhé!”
Thái Hậu giá lâm là chuyện nhỏ, giáo sư
Vương giá lâm mới là chuyện đòi mạng. May là Ngao Du còn biết nghe lời,
nếu anh cứ cương quyết không chịu rời đi, chắc chắn hôm nay có trò hay
để nhìn rồi!
“Vương Bồi Bồi…” Ngao Du trông vô cùng ấm ức, “Dì Bành có phải rất giận anh không? Anh sẽ giải thích với dì” Giải thích cái rắm ý! Trong lòng Vương Bồi thầm mắng, chả nhẽ anh còn cứ
thành thật đem hết chân tướng ra nói hết với Thái Hậu nghe sao, nói anh
là một con rồng, nói vì anh uống rượu say nên mới ngủ trên thiên giới có một ngày…Thái Hậu chắc chắn là cảm thấy não anh có vấn đề là cái chắc.
“Anh cứ về trước đi” Vương Bồi không còn sức đâu mà nói nữa, “Chuyện này, chúng mình sẽ bàn bạc thật kỹ đã”
Chuyện Vương Bồi yêu Ngao Du tuy chưa có
nói với Thái Hậu, nhưng ông bà già nhà cô rất khôn khéo, cho dù là ở xa
tận Hàn Quốc đi chăng nữa cũng vẫn nghe thấy chút manh mối, nếu không,
sao Ngao Du bỗng dưng biến mất một năm, bà cũng không bao giờ hỏi đến
một câu. Hiện giờ Ngao Du đột nhiên xuất hiện, cho dù Thái Hậu không nói lời nào, nhưng chắc chắn trong đầu sẽ nghĩ ra gì đó.
Nếu Ngao Du cả cửa của Thái Hậu cũng
không bước qua được, vậy giáo sư Vương kia…cũng không cần suy nghĩ gì
thêm nữa. Tất cả đều là cha mẹ, có chuyện gì mà không hiểu tâm tư của
con, dù sao giáo sư Vương cũng coi con gái này như bảo bối vậy, chỉ ước
gì không gả cô đi mà ở nhà làm gái già cả đời cũng không sao.
“Trăm ngàn lần đừng tới đấy nhé!” Vương Bồi cứ dặn dò mãi, “Cứ đợi ở nhà đi, đừng có ra cửa, đừ