
bé này thật là, còn dám trêu chọc cha con nữa”
Vương Bồi ôm Thái Hậu làm nũng trông rất xấu, “Nhưng nếu mẹ đi rồi, trong nhà này không phải chỉ còn lại mỗi
mình con hay sao. Cha mẹ thật quyết liệt quá đó. Con mặc kệ, không cho
mẹ đi, con không muốn đợi một mình đâu”
“Sao lại nói chỉ còn mình con, còn có
ông bà nội con mà, đừng có nói bừa” Giáo sư Vương vỗ nhè nhẹ đầu Vương
Bồi, cố ra vẻ nghiêm mặt lại. Nhưng lại thấy khoé mắt đều ánh lên nét
cười, một chút thuyết phục cũng không thấy.
Vương Bồi định tiếp tục đấu võ mồm với
cha thì điện thoại lại reo lên, vừa mở máy có tiếng Ngao Du rống ở đầu
bên kia, “Vương Bồi Bồi, ta nghĩ mất nửa ngày rồi, cuối cùng đã nghĩ ra
được. Cô không phải là nhớ ta đấy chứ! Nếu không thì sao lại….” Anh ta
chưa kịp nói xong thì Vương Bồi đã cúp máy luôn.
Không biết trong óc tên nhóc đẹp trai
kia chứa cái gì nữa vậy? Anh ta muốn đứng vững trong cuộc giành giật nếu lấy chỉ số thông minh của anh ta mà nói, có thể sống được tới giờ thật
ra cũng không dễ dàng gì.
Vài ngày sau, giáo sư Vương giúp Chu
Tích Quân liên hệ được với nhóm hoạ sỹ địa phương, cũng không đầy một
tuần, buổi triển lãm tranh của Chu Tích Quân cơ bản đã chuẩn bị xong,
thế nhưng cũng vì thế mà anh rời thị xã J đi Thượng Hải. Ngao Du thì một ngày gọi hai cuộc điện thoại, mỗi lần nói rất lâu, thỉnh thoảng lại gọi cho Thái Hậu không biết nói lời ngon tiếng ngọt gì với Thái Hậu mà mặt
mũi bà cứ tươi hơn hớn. Chuyện này làm cho Vương Bồi sinh ra một ảo
giác, dường như Ngao Du mới chính là con ruột thịt của Thái Hậu nương
nương vậy.
Đầu tháng chín, giáo sư Vương và Thái
Hậu đi Hàn Quốc, căn phòng lớn giờ chỉ còn lại mình Vương Bồi và hai
người già ở, không khí có vẻ lạnh lẽo hẳn đi. Thế nhưng trường học cũng
sắp sửa khai giảng rồi, cô cũng sắp phải đi làm.
Thực ra công tác trong trường cũng không bận bịu gì cho lắm, khoá mỹ thuật tạo hình của cô năm hai không thể so
với năm nhất được, nói là đi dạy, thực ra cũng là thay đổi địa điểm để
vẽ vời mà thôi, sáng thì đi dạy giao bài tập cho sinh viên, chiều lại
tới thu bài về, thời gian còn lại thì đều tập trung vẽ ở phòng tranh
hoặc trong văn phòng, giảng bài cho sinh viên một lúc, thế là một ngày
đã nhanh chóng trôi qua.
Vương Bồi dạy học trong trường theo thời khoá biểu của phòng giáo vụ, mỗi một học kỳ đều sắp xếp thời khoá biểu
gọn gàng, các tiết dạy của cô được xếp đều trong tháng chín và tháng
Mười, mỗi ngày ước chừng có khoảng 6 tiết, riêng thứ năm có 8 tiết dạy.
Nhưng qua hai tháng sau, lượng công việc của cô cũng đã xong, thời gian
tiếp theo cô không phải đến trường dạy nữa, cũng đỡ phải hứng thời tiết
lạnh, lại khỏi phải dậy sớm.
Nhưng thị xã J cách Dao Lý mất gần một
tiếng đi xe, Vương Bồi nghĩ ngợi rồi vẫn quyết định tạm thời ở lại trong hai tháng, đỡ phải ngày nào cũng bôn ba mệt nhọc đi đi về về, mất hơn
nửa thời gian đều là ở trên đường cả, quan trọng hơn nữa, cũng không an
toàn chút nào.
Cô vừa đặt vấn đề cùng ông nội thì ông
nội đã đồng ý ngay, còn thông cảm khuyên bảo: “Công tác là quan trọng,
nếu ở lại được thì ở, nếu không ngày nào cũng đi đi về về sẽ rất vất vả
đấy”
Vương Bồi cảm thấy mình để hai người già ở nhà cũng có chút không yên tâm, thế mà chân trước cô vừa trở về
trường thì đằng sau ông nội đã đi tới núi Hoàng Sơn, đến Hoàng Sơn rồi
còn ra oai gọi điện thoại cho Vương Bồi, “Bồi Bồi à, ta ở Hoàng Sơn
nha…Cái gì hả, bà nội cháu à, đang ở bên cạnh ta đây…Ây da tín hiệu kém
quá, thôi nhé”
Vương Bồi chẳng còn biết nói gì cho được nữa.
Cô lập tức gọi điện thoại cho nhóm chủ
nhiệm xin phép, chuẩn bị cả đêm đuổi tới Hoàng Sơn, vừa lên xe thì nhận
được điện thoại của Điền Tri Vịnh, “Bồi Bồi à, ta đang ở cùng sư phụ”
Vương Bồi lập tức choáng váng cả người.
Cô biết rõ mấy ngày nữa thì tiểu thúc
thúc sẽ trở về, còn đang đau đầu nghĩ sẽ gặp nhau kiểu gì, sau mười năm
xa cách, cô nên nói gì mới được đây, vậy mà không nghĩ tới, chưa kịp gặp mặt thì chú đã đi Hoàng Sơn rồi.
“Cháu đi làm rồi phải không?” Đầu dây
bên kia Điền Tri Vịnh nhẹ giọng hỏi, giọng trầm ấm, Vương Bồi có thể
tưởng tượng ra bộ dạng chú khi nói, hơi hơi cười, ánh mắt nhìn xuống, ôn hoà, lúc nào cũng vĩnh viễn bình tĩnh, thong dong.
“Vâng” Vương Bồi Bồi đành phải trả lời
cũng không biết nói gì thêm. Điền Tri Vịnh ôn nhu dặn dò cô một hồi,
Vương Bồi cảm thấy bên tai cứ ong ong, từng lời nói của chú cũng nghe
không rõ, miệng thứ cứ trả lời “vâng” một hồi, không biết là có ý gì
chính cô cũng không rõ nữa.
Điền Tri Vịnh dường như hiểu rất rõ cô, ở đầu dây bên kia nở nụ cười tươi, nói tiếp, “Được rồi, bên này sư phụ đã có ta, cháu không cần cố chạy tới làm gì nữa. Mấy ngày sau chúng ta sẽ
trở về, ta sẽ đi tìm cháu”
Câu cuối cùng cô có vẻ nghe rõ hơn chút, nhanh chóng gật đầu, cứ như là Điền Tri Vịnh đứng ngay trước mặt cô
vậy. Cúp máy xong, Vương Bồi đứng ngây người một lúc vẫn chưa hồi lại,
cứ nhìn ngơ ngẩn ra ngoài cửa sổ xe cười cười, sau đó lại mở cửa xe,
chạy chầm chậm tới trường.
Lúc ngồi trong phòng họp cô không nói
một lờ