
g hồng xinh đẹp, anh rốt cục thích cô là
vì cái gì đây?
Trong lòng cô cứ nghĩ như vậy không chịu nổi bỗng buột miệng nói ra.
Ngao Du nghe thế sững sờ, anh nhìn cả
người cô giật mình như thế, hình như anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới vấn
đề này, chỉ một lát mà mặt mày cứ nhăn lại, tự hỏi bản thân mình. Vương
Bồi cũng không làm phiền anh, để anh được tĩnh tâm suy nghĩ, cô chỉ cần
một đáp án, hoặc nói là chỉ cần một lời hẹn thôi.
Con gái có lẽ ai cũng đều phiền toái như
thế cả thôi, lúc nào cũng để ý từng ly từng tý, muốn tình cảm lại muốn
cả hứa hẹn nữa, thỉnh thoảng chỉ cần một câu thôi còn quan trọng hơn rất nhiều thứ khác.
“Vương Bồi Bồi à__” Ngao Du mang ghế lại
ngồi gần trước mặt cô, chống tay nhìn cô, nói thực: “Em hỏi anh thích em cái gì ấy à, anh không thể trả lời được, anh nghĩ anh cũng không rõ
nữa, thậm chí anh cũng thực sự không biết rốt cục là từ lúc nào đã thích em rồi cơ.”
Chính bản thân anh cũng thấy rất khó hiểu và hoang mang, không biết là từ bao giờ thì bắt đầu thích, miệng anh
lúc nào cũng cười đùa thật lòng, nhưng về sau lại hình dung rất rõ nội
tâm của mình, loại tình cảm mãnh liệt này trong tim trước kia anh chưa
bao giờ có. Có lẽ là từ lần đầu tiên anh rời đi thì nhận được điện thoại Vương Bồi, hay có lẽ là lần đi dã ngoại ở Tương Tây thì đã bắt đầu hoặc là có thể sớm hơn….
“Vì vậy…” Vương Bồi cũng không cần phân biệt rạch ròi đáp: “Cả anh cũng không biết rõ ràng, vậy thì cũng đừng có trách em “
“Gì cơ?”
“Miệng anh lúc nào cũng thốt ra những lời rất vô liêm sỉ, ngay từ đầu đã nói ầm ĩ là không thích, nhưng cả chính
anh cũng không rõ tình cảm của mình nữa, em….Em nể chút mặt mũi của anh, thấy chuyện đó quá thường rồi” Vương Bồi hạ thấp giọng xuống, ánh mắt
liếc anh, quan sát kỹ sắc mặt của anh, lòng rất đau, lại bồi thêm một
câu: “Nói thật nhé, anh đối với em cũng không tốt cho lắm, ..anh…trước
kia anh đối với chuyện tình cảm lúc nào cũng thế không phải vậy hay
sao?”
Cô cứ nghĩ đến chuyện suốt ngày anh nói
ra miệng là yêu đương vớ vẩn thì trong lòng lại thấy đau, hoảng hốt, tuy rằng nói con gái thông minh đừng nên cố chấp đàn ông quá, nhưng cô thực sự không thể làm con gái thông minh được. Hơn thế, miệng Ngao Du lúc
nào cũng quá xấu xa, nếu hai người họ đã nói chuyện yêu rồi thì sao anh
lại cứ nhắc tới chuyện trước đây làm gì chứ, điều này không phải là gây
chuyện phiền phức cho cô hay sao.
Vì thế, tất cả chuyện này đều là lỗi của anh!
“Được rồi, tất cả là lỗi của anh, thế được chưa?” Ngao Du ngó ngó cô, trông có vẻ mong đợi ghê lắm.
Cuối cùng Vương Bồi cũng vừa lòng hừ một
tiếng, tiến lên vỗ vỗ nhè nhẹ đầu anh, ra lệnh bảo: “Sau này anh….nếu
còn như vậy, một tý là động tới các cô ấy, chuyện của chúng ta, em
sẽ…sẽ..” Cô ấp úng nói mãi cả nửa ngày cũng nói không nên lời, biết phải nói làm sao bây giờ.
Ngao Du cười hì hì tiếp lời, “Muốn đánh
phải không, tuỳ em đấy, nhưng mà___” anh bỗng hạ giọng tiến gần bên tai
cô thì thầm: “Em cũng không nên….gặp gỡ Điền Tri Vịnh nhiều quá..”
“Đã lâu rồi em có gặp chú ấy đâu!” Vương
Bồi giống như bị anh đạp cho một nhát vào chân nhảy dựng lên, “Em…Em…Em
lần trước gặp chú ấy đã là nửa tháng trước rồi mà”
Cô vừa nói xong thì bỗng hiểu ra ý của
Ngao Du, nụ cười bắt đầu trào dâng, một lát chịu không nổi giơ tay đấm
cho anh một nhát, “Anh…anh thật là ghê tởm quá đi”
Hầu hết lúc nào Ngao Du cũng đều trông có vẻ ngốc nghếch vô cùng, nhưng có đôi lúc lại đặc biệt thông minh, thậm
chí còn có thể nói là khôn khéo nữa, anh cứ nhắc đến Điền Tri Vịnh như
thế, thực ra cũng chỉ muốn nói cho Vương Bồi thấy rõ đáy lòng của anh,
giống Vương Bồi không bao giờ thay lòng.
Hai người lại làm lành với nhau, lúc này
mới biết được là mình đói, vì thế chạy nhanh xuống lầu đi ăn cơm. Dọc
đường hai người cứ nói chuyện cằn nhằn liên hồi, nói trước nói sau là
mình đối với đối phương tốt biết bao. Giọng Ngao Du lúc này cao vút lên, chuyện không đạo lý cũng nói thành có lý hợp tình, Vương Bồi thì cứ dựa vào lời nói của anh phản bác lại, không cho anh chen vào được lời nào.
“Ý của anh cũng bảo em tốt có phải không? Có hiểu thân sĩ phong độ là gì không, em chẳng qua là cho anh một cơ
hội thể hiện thôi. Hơn nữa, anh còn giấu em chuyện ai kia, vẫn là người
đàn ông kia nha, không phải là anh cũng có ý với người ta sao. Nhìn lại
em đi này, em nấu cơm cho anh ăn, giặt quần áo cho anh, tìm người trang
trí công ty cho anh, giúp anh thiết kế bản vẽ, giúp anh tìm người cổ
động…Anh còn tìm người khác đến tức giận với em sao!” Vương Bồi bỗng nhớ tới chuyện lần trước anh tức giận đến ở gần nhà của cô, “Anh thành thật nói xem, trừ Tuệ Tuệ ra, có phải anh còn có thêm cô nào ở nhà anh
không? Em đều nghe được hết, rất rõ ràng đó!”
Ngao Du lập tức quay đầu sang phía bên kia, giả vờ như không nghe thấy gì – nhưng rõ ràng là có chột dạ!
“Đúng rồi!” Nói đến Tuệ Tuệ Vương Bồi vẫn có chuyện muốn hỏi cho rõ, lúc này cũng vừa nghĩ ra, “Cô Tuệ Tuệ kia,
rốt cục có phải là bạn gái của Trọng Hằng không hay là vợ vậy?” Cô nhớ
rất rõ lần đầu gặp Trọng Hằng