XtGem Forum catalog
Long Thái Tử Báo Ân

Long Thái Tử Báo Ân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324065

Bình chọn: 7.5.00/10/406 lượt.

, anh ta cũng đã nói qua Tuệ Tuệ là vợ anh

ta, sao gặp mặt thì lại giới thiệu là bạn gái nhỉ?

“Chuyện này..” Ngao Du chưa nói đã cười,

miệng ủm tỉm rất vui vẻ giải thích: “Đương nhiên là Trọng Hằng muốn làm

vợ rồi, nhưng con gái ấy à, thấy làm bạn gái vẫn hay hơn nhiều được cưng như trứng như ngọc vậy đó”

Nói thế cũng có lý ha, đàn ông ai mà

không thế, Giả Bảo Ngọc đã chẳng nói rồi sao, con gái chưa kết hôn giống như hoa như ngọc, khi kết hôn rồi lại biến thành cá chết trong mắt, Tuệ Tuệ cũng thật thông minh ghê!

Vừa ăn sáng xong, Vương Bồi gọi điện

thoại cho lớp trưởng của lớp cô dạy thu toàn bộ bài tập mang đến. Vương

Bồi nhìn lại thời khóa biểu mới thấy hoảng, hai người họ ầm ĩ với nhau

một hồi không để ý đã mười một giờ rồi chứ.

Nghĩ ngợi chút hai người không về nhà mà

đi đến nhà sách, bảo lớp trưởng mang bài tập đến đó. Vừa mới tới cửa nhà sách, đã nghe tiếng lớp trưởng kêu gào gọi tên cô rồi, cô bé nhanh chân chạy tới bên họ, mắt không chớp nhìn Ngao Du chằm chằm, cũng quên cả

đường đi, không nhìn dưới chân đạp phải hòn đá ngã lăn quay.

Cú ngã này chắc là đau lắm đây, cả mặt

đều “nhăn” như bị rách, Vương Bồi thì choáng váng trừng mắt nhìn đến nửa ngày cũng chẳng kịp phản ứng kéo cô bé đứng dậy. Nhìn thế đã quen rồi,

tuy Ngao Du không sửng sốt nhưng anh cũng chẳng tốt bụng gì mà đi kéo cô bé lên, chỉ liếc xéo cô bé một cái rồi sau đó quay người đi vào nhà.

Cô bé cũng thật kiên cường không khóc, vỗ vỗ quần áo, xoa xoa tay, lòng bàn tay bị rách chút, hốc mắt đỏ hồng.

“Em cũng thật là__” Vương Bồi cũng không biết nói gì cho đúng.

Cô bé lại hiểu được đỏ mặt ngượng ngùng

đưa bài tập đã thu đủ cho cô, nhỏ giọng bảo: “Cô giáo Vương, cô cũng

giảo hoạt quá đi, lại còn nói không phải bạn trai của cô, thế mà hai

người còn nắm tay nhau nữa”

Cô cũng không gạt ai nha, hôm qua lúc các trò cười ghẹo cô thì đúng thế mà. Nhưng Vương Bồi cũng chẳng buồn giải

thích với các trò chuyện này vì thế cười cười hỏi: “Tất cả đã nộp đủ

chưa?”

“Đã đủ ạ!” Cô bé vươn cổ nhìn sang phía

nhà sách, rồi lại cười hì hì bảo với Vương Bồi: “Cô giáo Vương, cô cũng

quá lắm cơ, có bạn trai đẹp trai đến vậy mà cũng giấu, tốt xấu gì cũng

phải cho chúng em làm quen với chứ, sau này cũng không có ai dám khoe

khoang mình có bạn trai đẹp trai nữa, chúng em rất hâm mộ anh ấy. Vừa

đẹp trai – mà đẹp trai như thế có thể là sư công (thầy) của chúng em được không?”

Sư công á___

Vương Bồi tý nữa thì phun nước bọt ra, xưng hô kiểu này đúng là vô cùng khôi hài ha!

“Sư công sao?” Lúc vào trong nhà sách

nghe Vương Bồi nói danh hiệu mới của mình ra, Ngao Du lập tức kêu rất

to: “Khó nghe quá đi! Nghe qua giống như….” thật giống như anh ta là cha của Vương Bồi không bằng.

“Đâu có đâu?” Vương Bồi sướng quá khi thấy người gặp nạn.

“Thế chẳng phải đúng là sư cha thì mới được gọi là thầy sao?”

“Nếu không thì gọi anh là gì? À à…” Vương Bồi làm ra vẻ nghiêm túc, “Sư cái gì nhỉ…..sư mẹ sao?” Nói xong cô nhịn không được bụm miệng cười ha ha, cười đến nỗi đau hết cả lưng không

đứng lên được, “Ha ha, sư mẹ…”

Ngao Du lặng im không nói gì, xoay người đi, trông vô cùng ấm ức không thèm nhìn cô lấy một cái.

“Haizz, không phải em nói anh đâu nhé”

Vương Bồi cười sung sướng đến nỗi bò ra ôm bụng, nghiêm trang bảo: “Anh

nói xem, đang yên đang lành, lại đẹp trai như thế làm hại con bé nhà

người ta nhìn thấy anh thì bị ngã thế kia….Đàn ông sao, cũng không cần

đẹp trai quá làm gì, nếu không anh có còn để con gái người ta sống yên

nữa không đây”

“Nếu không thì sao?” Cả người Ngao Du ngả hết xuống ghế sofa, lười nhác nhìn cô, rất nhanh bị từ “sư mẹ” đả kích

cho khôi phục lại tinh thần. Anh nhìn cô, hơi tủm tỉm cười, chầm chậm

bảo: ‘Vậy hay là rạch vài nhát trên mặt chút, huỷ đi dung mạo thì mới

tính là không phụ lòng cha mẹ đây”

Vương Bồi vừa nghe anh nói thế không nghĩ ra anh lại tiếp tục nhướng mắt, tự tin đắc ý bảo: “Anh cũng chỉ có bản

mặt này thôi, cũng tràn đầy nam tính, chỉ có nhóm con gái có muốn tìm

cũng không được hay sao. Đàn ông thôi mà, nếu trên người không bị thương tích sao lại gọi là đàn ông được. Vương Bồi Bồi em nói có phải thế

không đây?”

Cô cũng không rõ là anh nói đúng hay

không nữa? Cô chỉ muốn nói rằng chẳng lẽ anh lại còn dám tạo vết sẹo

trên người nữa hay sao? Sâu trong lòng Vương Bồi cô cảm giác như lấy

tính tình của Ngao Du thì không có chuyện gì là anh không làm được cả!

Khó khăn lắm anh mới tạo được chút thông

minh và thành thục, sao giờ lại trong chớp mắt trở lại nguyên bản như cũ thế không biết?

Vì Vương Bồi nói anh không đủ thành thục, nên Ngao Du cũng cố muốn biểu hiện ra chút thành thục, suốt trưa cứ

nhìn chằm chằm vào TV học bộ dạng của Lương Triều Vỹ vẻ thâm trầm, kết

quả làm cho mặt cứng ngắc lên, đến nỗi Vương Bồi phải giúp anh xoa bóp

một hồi, còn Tiểu Vũ trong quán lại nhịn không nổi lén cười ầm ĩ.

Tới tối Ngao Du đăng ký vé xem phim trên

mạng, Vương Bồi hỏi anh sợ bị lừa, anh lại có vẻ bí mật không nói, đợi

tới lúc đến rạp chiếu phim, mới hiểu rõ cái gì được gọi là “tình yêu c