
bụi, “Vậy cũng được, em nên làm gì bây giờ?”
“Gần đây không phải tòa nhà mới ở thành phố N của cậu
sắp bắt đầu khai trương sao, nhất định sẽ phải làm nghi thức khai trương, cậu
giờ đã tuyên chiến với mợ, rất rõ ràng, nếu như mợ mà còn không nhường bước,
cậu nhất định sẽ đưa người phụ nữ kia đến tham gia buổi lễ, khi đó mới gọi là
lớn chuyện, những cái khác không nói, chỉ riêng chuyện tin tức vừa lên mặt báo
chí thôi, bát quái to đấy! Lấy tính tình của mợ thì lúc đó sẽ chẳng còn đường
sống mà vãn hồi nữa.” Âu Dương nói, “Cho nên trước buổi lễ, em phải tìm được
Ninh San và ba em, làm rõ tình hình, nói cho rành mạch, ngàn vạn lần đừng có
làm chuyện ầm ĩ hơn.”
“Em nghĩ ra rồi.” Tô Thiên Thiên giật giật khóe miệng,
“Ba mẹ em đều đang khiêu chiến giới hạn của đối phương, giống như kiểu nhảy
Bungee ấy.”
“Chuẩn chuẩn chuẩn... .” Âu Dương gật đầu, “Chơi là
chơi nhịp tim.”
“Cho nên hai người bọn họ thay phiên nhảy, mà em chính
là cái sợi dây lúc thì bị rút lên trời lúc thì bị rơi xuống đất kia!” Tô Thiên
Thiên phát hiện ra sự thật, một sự thật trần trụi.
...
Lần thứ năm Ninh Xuyên bước ra từ nhà của Lưu Minh, là
vào một buổi tối, giờ đang là giữa hè, áo sơ mi của anh ướt đẫm, dính vào sau
lưng, cảm giác ướt ướt dính dính.
Anh đứng trước cửa xe, không vội đi vào, muốn đón chút
gió đêm mát mẻ.
Cố Âu đưa một bình nước cho anh qua cửa sổ xe, “Lên xe
đi, bên ngoài đâu mát mẻ gì.”
Ninh Xuyên thở một hơi, nhận lấy nước, ngửa đầu uống
một hớp lớn, “Hít thở một chút.”
“Vẫn chưa được?” Mấy lần này đều là Ninh Xuyên tới một
mình, hy vọng có thể thông qua câu chuyện của ba mình, dùng thái độ thành khẩn
để khiến Lưu Minh cảm động, lấy thân phận của Cố Âu mà đi cùng anh, lại có vẻ
thái độ hơi cứng rắn. Hôm nay vừa đúng lúc ông cũng rảnh rỗi, liền lái xe đến
trước nhà Lưu Minh đón Ninh Xuyên, thuận tiện hỏi thăm tình hình.
“Dạ.” Ninh Xuyên gật đầu một cái, cảm thấy nóng nực
đến khó chịu, dốc nước đổ lên tay xoa lên mặt, gột bớt mồ hôi, sau đó lấy tay
lau mặt, cặp mắt mệt mỏi dường như đã khôi phục lại tinh thần, “Hôm khác quay
lại!”
“Trước kia cháu cũng cố gắng như vậy nến mới có được
địa vị như bây giờ?” Cố Âu nói, mang theo sự tán thưởng, đúng là một chàng trai
tốt.
“Nhưng cháu vẫn chưa làm đủ.” Ninh Xuyên cười nhẹ một
cái, “Cho nên bây giờ còn phải cố gắng tiếp.”
Anh nói xong, bước lên trước mấy bước, định vứt chai
nước vào trong thùng rác ven đường, ánh mắt chợt lóe, thấy chiếc rèm cửa đậm
màu ở ban công lầu một đã được kéo ra, lộ ra gương mặt hơi tái nhợt của một
thiếu niên, trong một khắc tầm mắt chạm vào nhau, rèm cửa lập tức bị hạ xuống,
hơi rung động.
“Sao vậy?” Cố Âu thấy anh thất thần nhìn về phía ban
công nhà Lưu Minh, gọi anh một tiếng.
Ninh Xuyên hồi hồn đáp lại, vẫn không kìm được nhìn về
phía ban công một chút, rèm cửa đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng. Anh lên xe, xe
chạy ra đường cái, anh cau mày, “Chú Cố, cháu đến nhà Lưu Minh rất nhiều lần,
lần nào vợ của ông ta ra khỏi phòng cũng đóng cửa, cháu cho là đó là phòng ngủ
nhà họ, không tiện để khách nhìn thấy, nhưng vừa rồi cháu mới để ý, gian phòng
kia ban công đối diện với đầu đường, rèm cửa lúc nào cũng khép, không đến nỗi
phòng ngủ ngay cả rèm cửa cũng không thể kéo ra chứ.”
“Trước kia cũng vậy sao?” Cố Âu vừa lái xe vừa hỏi.
“Trước kia cháu không lưu ý, hôm nay nghĩ mới thấy,
trước kia cũng thế này, cho dù là ban ngày hay buổi tối, trời nắng hay mưa dầm,
hình như ngay cả cửa sổ cũng không mở ra.” Ninh Xuyên nghiêm túc suy nghĩ một
chút, “Hơn nữa... Vừa nãy chỉ chớp mắt thôi, hình như cháu nhìn thấy một cậu
thiếu niên chừng mười tám mười chín tuổi, rất giống vợ ông ta, dáng vẻ có chút
đau thương.”
“Lưu Minh có đứa con lớn như vậy cũng không kỳ quái.”
Cố Âu nói, “Có điều cháu đã tới đó nhiều lần như vậy, không có lần nào gặp
sao?”
“Kỳ quái chính là ở chỗ này.” Ninh Xuyên nói, “Vừa rồi
cháu mới chú ý, cậu con trai lớn như vậy, chẳng lẽ cả ngày cứ nhốt trong cái
phòng đó không mở cửa sổ không mở cửa phòng?”
“Ngược đãi trẻ em?” Cố Âu nghi ngờ.
...
“Tin tức lớn đây!” Khi Cố Âu gọi điện thoại cho Ninh
Xuyên, giọng nói mang theo sự hưng phấn, “Lưu Minh đúng là có một cậu con trai,
tên là Lưu Giang, năm nay mười chín tuổi, năm ngoái thi tốt nghiệp trung học,
nhưng mà ngày thứ hai khi đi thi tốt nghiệp, từ trường về đến nhà, đột nhiên
gặp phải tai nạn giao thông, bị cán gãy hai chân, thành người tàn tật, chỉ có
thể ngồi trên xe lăn, có lẽ là vì thế nên bị shock, cho nên tự nhốt mình trong
nhà.”
“Như vậy ạ... .” Ninh Xuyên nhớ tới gương mặt đó, quả
thực có một loại u buồn không giống người bình thường, “Thật đáng tiếc. Nhưng
tin tức này đối với chúng ta chẳng có gì hữu dụng.”
“Ngược lại đấy!” Cố Âu cao giọng, “Chú thấy chuyện này
nghe rất kì quái, mới đi tra xét thử, kết quả phát hiện, lúc Lưu Giang gặp
chuyện không may, đúng là thời gian Lưu Minh bị thẩm tra!”
“Vậy...” Ninh Xuyên nghi ngờ.
Cố Âu nói từng chút, “Cháu nghĩ mà xem, vụ án kinh tế
của Lưu Minh cho dù không tìm luật sư biện hộ, t