
, kéo bàn tay nhỏ nhắn của
cậu nhóc, “Mẹ còn chưa về sao?”
“Mẹ…” Bối Bối vươn một bàn tay khác vào trong miệng
mút một cái, “Không ở nhà.”
Vậy dạo này Ninh Xuyên không phải ngày nào cũng đưa
Bối Bối đi làm theo sao? Tô Thiên Thiên nghĩ, không có trợ lý, còn thêm một đứa
trẻ con, sao cô lại cảm thấy có chút áy náy? Có điều không phải anh ta vẫn luôn
tự cho là cái gì cũng làm được sao, vậy cứ mặc kệ anh ta đi. “Sao con lại chạy
đến đây?” Cô ngước mắt nhìn một chút, chỗ này cách cửa phòng Tài vụ chừng hai
mươi mấy mét, lại nghĩ bộ Sáng tạo và bộ Tài vụ cách nhau cũng không xa, nhưng
cũng lâu rồi cô chưa thấy Ninh Xuyên.
Sao lại nghĩ đến anh ta rồi? Tô Thiên Thiên khinh bỉ
bản thân một chút, lại cười hỏi Bối Bối, “Dì mua nước trái cây cho con uống
nha?” Vừa nói vừa bế Bối Bối lên, để cho cậu nhóc có thể nhìn thấy các loại đồ
uống bên trong máy, “Muốn cái nào?”
“Dạ….” Bối Bối vươn tay di tới di lui trên mặt kính,
“Nho… Táo… Quả đào nhỏ….”
“Muốn cái nào nào?” Tô Thiên Thiên nghiêng mặt hỏi cậu
nhóc.
Đối mặt với nhiều lựa chọn như vậy, Bối Bối cảm thấy
rất hoang mang, nhìn xung quanh, Tô Thiên Thiên nghĩ mình đúng là đang hành hạ
trẻ con, vậy nên mở miệng, “Hay là, quả đào nhỏ nhé?”
“Vâng! Quả đào nhỏ!” Bối Bối vươn tay ôm lấy cổ cô,
hôn bẹp một cái.
“Ha ha, nhột quá đi…” Tô Thiên Thiên cười ha ha, móc
tiền lẻ trong túi, nhét vào trong, “Nào, mua quả đào nhỏ cho Bối Bối uống…”
“Bối Bối!” Đột nhiên một tiếng kêu vang lên, làm cho
hai người sợ hết hồn, Tô Thiên Thiên quay đầu nhìn lại, thì ra là Ninh Xuyên đã
mấy ngày không gặp, nhìn vẻ căng thẳng trên mặt anh, có lẽ là bởi vì không tìm
được Bối Bối.
“Đậu Đậu!” Bối Bối thò đầu ra khua khua tay với anh.
Tô Thiên Thiên ho khan một tiếng, “Cái đó… vừa nãy
thằng bé chạy ra đây,” cô đã quá mức sơ ý, Bối Bối chạy đến đây, tất nhiên phía
sau sẽ là Ninh Xuyên rồi!
“Tôi ra ngoài phòng lấy chút đồ, mới chớp mắt đã không
thấy nó đâu…” Ninh Xuyên dường như cũng có chút lúng túng, cúi đầu không nhìn
cô.
Tô Thiên Thiên cũng quay đầu qua chỗ khác, tiếp tục
nhét tiền xu vào, nhấn vào nút chọn nước mật đào, loảng xoảng một tiếng, đồ
uống rơi ra ngoài, cô cúi người xuống cầm lấy lon nước, cúi đầu đi về phía Ninh
Xuyên, nhìn khoảng cách giữa hai mũi chân của hai người được chừng nửa mét,
ngừng lại, trao cả Bối Bối và đồ uống cho anh, “Nước mật đào là cho Bối Bối….”
“Cám ơn.” Ninh Xuyên vươn tay ôm lấy Bối Bối, quát cậu
nhóc một câu, “Sao dám tự mình chạy lung tung hả.”
“Anh mang thằng bé đi làm làm sao mà trông nó được…”
Tô Thiên Thiên không nhịn được nói, “Anh, sao anh không để chị Ninh San chăm
nom thằng bé!”
“Ừ.” Ninh Xuyên gật đầu, có chút mơ hồ nói, “Dạo này,
chị ấy… có chút việc.”
Tô Thiên Thiên gật đầu một cái, “Vậy anh trông nó cẩn
thận….” Vừa nói vừa đi thằng lướt qua bên người anh, Bối Bối ở đằng sau có chút
đáng thương gọi một tiếng, “Quả táo!”. Cô không kìm được quay đầu lại, đối mặt
với ánh mắt của Ninh Xuyên, cảm giác anh nhìn qua thực tiều tụy và mệt mỏi,
trái tim nhói lên một cái, nhưng vẫn cười cười với Bối Bối, “Bái bai!”
Lúc xế chiều, Tô Thiên Thiên dường như có chút căng
thẳng thần kinh, lúc đi vệ sinh hay rót nước thường không nhịn được mà chạy ra
cửa ngó ra hành lang, chỉ sợ Bối Bối không cẩn thận lại chạy ra một mình, nhỡ
đâu bị ngã thì làm sao?
“Em đang nhìn cái gì thế?” Âu Dương tò mò hỏi, “Bên
ngoài có người gây gổ? Đánh nhau à?”
Bị chị hai họ nói vậy, Tô Thiên Thiên cũng cảm thấy
mình có chút thần kinh, cho dù là Bối Bối hay Bảo Bảo, đều là chuyện của Ninh
Xuyên! Mà Ninh Xuyên! Là người không có bất cứ quan hệ nào với mình cả!
Nặng nề trở lại chỗ ngồi, cô quyết định cho dù trời có
sập xuống, trước khi tan ca cũng nhất quyết không rời khỏi chỗ! Vất vả lắm mới
ổn định suy nghĩ bắt đầu công việc, di động lại có tin nhắn, Tô Thiên Thiên mở
ra nhìn, lại là do Ôn Nhược Hà gửi tới, muốn mời cô cùng ăn bữa tối.
Có lẽ Ôn Nhược Hà cảm thấy Tô Thiên Thiên cũng không
phải là bài xích mình, hơn nữa còn đến bộ Sáng tạo làm việc, cho nên trong lòng
hừng hực hy vọng.
Theo suy nghĩ của Tô Thiên Thiên, mặc dù đã không còn
dây dưa với Ninh Xuyên, nhưng cũng tạm thời không muốn có dính dấp gì với người
khác, nhưng lại nghĩ ngay từ đầu là mình đề cập đến chuyện xem mặt, bây giờ lại
cự tuyệt anh ta hình như rất đáng ăn đòn thì phải.
Nếu không thì tìm lý do từ chối? Nhưng Ôn Nhược Hà bây
giờ thực sự không có gì để bắt bẻ, vấn đề này nhất thời khiến cho Tô Thiên
Thiên khó xử, vậy nên biểu hiện trầm mặc suy tư liền biến thành ngầm đồng ý
cuộc hẹn buổi tối.
Vậy thì buổi tối hãy thẳng thắn với Ôn Nhược Hà đi… Tô
Thiên Thiên nghĩ vậy.
Nơi ăn tối rất lãng mạng, hơn nữa Ôn Nhược Hà còn nói
là đã đặt chỗ trước, cảm giác quan tâm săn sóc này càng làm cho Tô Thiên Thiên
áy náy trong lòng, ngay cả sức lực để nói chuyện cũng biến mất, chỉ tận lực
nghe Ôn Nhược Hà nói chuyện, vùi đầu ăn uống.
Ăn được hơi no, Tô Thiên Thiên cảm thấy có một chút
sức lực, nên cô lấy dũng khí ngẩng đầu lên, “Cái đó… Tổng giám