
t có
thể đưa ra lựa chọn không phải là em đó sao?” Tôi thẫn thờ nhìn mình trong
gương, bỗng phát hiện mình đang khóc. Tôi lấy tay ôm mặt trong tiếng nước chảy,
nước mắt tuôn trào qua kẽ tay, không được khóc! Tôi nghiến chặt răng, cảm thấy
có mùi tanh của máu trong miệng. Có gì đáng khóc chứ? Đây không phải là điều
tôi đã đoán trước được từ lâu đó sao? Chỉ có điều những chuyện này là do một
người không có liên quan nói ra mà thôi. Trái tim tôi nghẹn lại, hoàn toàn
không thể làm chủ được phản ứng của mình.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên: “Lưu Bạch, em không ngất ở trong đó chứ? Anh
được không?”.
Tôi chợt bừng tỉnh, giấu đi vẻ tiều tụy của mình, quay ra mở cửa. Cho đã thay
một bộ quần áo sạch sẽ, tinh thần hồ hởi đứng trước cửa nhìn tôi.
“Quần áo của anh đâu? Trên đường về nhà em sẽ đưa đến tiệm giặt nhưng phiền anh
đi lấy về hộ”.
“Không sao cả, anh vứt đi rồi”.
“Vậy thì phiền anh đưa em về, hiện giờ em rất mệt”.
Cho đứng đó nhìn tôi rồi bất ngờ đưa tay ra. Tôi chưa kịp tránh, anh ta đã rụt
tay lại, đút tay vào túi quần rồi nói với tôi bằng giọng trêu chọc: “Lưu Bạch,
em là người phụ nữ đầu tiên coi anh như cái đinh gỉ, ghê thật”.
Tôi đã bước ra phía cửa, quay đầu nhìn Cho một cái: “Nếu anh không muốn thì em
cũng có thể gọi taxi”.
Cho nhanh chân bước tới, vẻ mặt trở lại bình thường như hồi đầu mới quen, nở nụ
cười: “Em đùa à, làm sao anh có thể bỏ lỡ cơ hội phục vụ người đẹp được. Xin
hãy cho anh vinh hạnh được đưa em về nhà”.
Sau khi xuống xe Cho, tôi không về nhà mà ngồi
trong xe của mình thẫn thờ một hồi lâu. Cái tương lai trước đó vốn mơ
hồ, mù mịt không lối thoát thì giờ tất cả đã trở nên rõ ràng hơn
bao giờ hết. Nhưng đây là cái giá phải trả của sự rõ ràng. Phũ
phàng biết bao! Tôi phải làm gì? Vừa nãy trước mặt Cho, tôi còn cố
gắng giữ được vẻ điềm tĩnh nhưng bấy giờ, chỉ còn lại một mình,
tôi không cần cố gắng giả vời nữa. Tôi gục đầu trên vô lăng, cảm thấy
bài hoài rã rời. Trời đã muộn, bốn bề bào phủ một màn đêm mịt
mù, giây phút này, cái ngõ nhỏ quen thuộc cũng trở nên lạnh lẽo hơn
bao giờ hết. Tôi nhìn số điện thoại nhấp nháy trên màn hình nhưng
không nhấc máy. Nhạc chuông dừng lại rồi tiếp tục réo không mệt mỏi.
Sở Thừa, em xin lỗi, hiện giờ em thực sự không biết phải nói gì,
làm gì…
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đột nhiên có người gõ cửa xe.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Thừa đang đứng ngoài. Tôi không thể ngồi
tiếp được nữa, bèn mở cửa xuống xe.
“Sao em không nhấc máy!” Lần đầu tiên, tôi nghe thấy anh nói với tôi
bằng giọng gắt gỏng như vậy. “Anh sợ em xảy ra chuyện gì nên đến nhà
tìm nhưng không thấy xe của em đỗ ở đó”.
Tôi im lặng nhìn anh, em đã nói dối. Đúng vậy, em không hề về nhà,
không có người bà con nào cả, vừa nãy em và anh vợ tương lai của anh
ngồi uống rượ với nhau trên sân thượng tòa tháp của anh họ anh, anh
có muốn nghe lời giải thích này không?
“Sao em không nói gì, Lưu Bạch?” Đột nhiên Sở Thừa cúi đầu, chăm chú
nhìn vào mặt tôi. “Em khóc hả! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì
vậy?”.
Tiếng Cho như lời nguyền văng vẳng bên tai tôi. Anh là người không được
phép lựa chọn, còn tôi thì sao? Tôi có ư? Hiện thực đã phơi bày ra
trước mắt, tôi còn con đường nào khác để đi sao? Thực ra, tôi và anh
đều là hai người không được phép lựa chọn.
“Sở Thừa, anh định giấu em đến cuối năm nay hả?”
Sở Thừa nhìn tôi bằng vẻ mặt kinh ngạc, một hồi lâu không thốt lên
được lời nào. “Ai nói với em chuyện này? Họ đến tìm em hả?”.
Tôi vẫn im lặng. Sở Thừa nắm chặt vai tôi, giọng lạc đi. “Lưu Bạch, em
đừng làm thế! Không hiểu sao, nhìn thấy em không vui, đầu anh đau vô
cùng, trái tim anh rối bời”.
Anh dắt tôi lên xe rồi ngồi vào: “Anh đưa em đi xem một số thứ”.
Xe lao như bay, tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ, gương mặt trắng bệch của
tôi hiện lên trên cửa kính. Hôm nay là một ngày dài biết bao, rốt
cuộc đến baao giờ mới có thể kết thúc? Tôi không dám quay đầu, sợ
anh nhìn thấy những giọt nước mắt không nghe lời trong khóe mắt. Con
đường quen thuộc đó hiện ra trước mắt tôi. Lần này, anh không đỗ xe
bên vệ đường mà đi thẳng vào khu nhà đó rồi dừng xe trước một tòa
nhà trong đó.
“Đi, lên tầng cùng anh”, Sở Thừa kéo tôi.
Giây phút này, tôi đã hiểu ra một vấn đề. Tôi ngẩng đầu lên nhìn
thẳng vào anh, chỉ muốn từ chối xuống xe nhưng vẻ mặt anh vô cùng đau
khổ, thậm chí xen lẫn chút nài nỉ. Không ngờ tôi lại bất lực trước
người đàn ông mà tôi yêu tha thiết này, cơ thể hoàn toàn không theo sự
điều khiển của bộ não, tôi mặc anh kéo ra khỏi xe.
Anh ôm chặt eo tôi. Thang máy dừng lại ở tầng thượng của