
tòa nhà.
Hành lang lát đá cẩm thạch màu vàng nhạt, sang trọng tráng lệ. Anh
lấy chìa khóa mở cánh cửa bên tay phải, đứng trước cửa nhìn tôi:
“Lưu Bạch, em còn nhớ những điều chúng ta nói hôm đó không? Đây là
một diều bất ngờ mà anh muốn dành cho em, em vào xem đi”.
Tôi nên phản ứng thế nào đây? Kêu lên sung sướng? Chạy tới ôm chặt cổ
anh rồi hôn thắm thiết? Nếu là cô gái khác có lẽ sẽ làm như vậy?
Nhưng trái tim tôi lạnh giá, tôi nhìn anh chầm chậm lắc đầu: “Sở
Thừa, em không vào có được không?”.
“Không được!” Sở Thừa đưa tay ra, nắm chặt cổ tay tôi kéo vào phòng.
Tôi ngã vào lòng anh. Căn hộ đã trang hoàng xong xuôi nhưng chưa có đồ
gia dụng nên còn trống, ánh trăng hắt qua ô cửa sổ dài ngoài phòng
khách rọi thẳng vào trong, lạnh lẽo thê lương.
“ Sở Thừa, anh có muốn nghe kể chuyện không?”
Anh nhìn tôi tỏ vẻ khó hiểu, tôi giằng khỏi tay anh, bước đến cửa sổ,
quay lưng về phía anh. Khuôn viên phía dưới hắt ra ánh đèn mờ ảo, tôi
cúi người ngắm phong cảnh hoa cỏ xanh tươi bên dưới. Tôi gục trán và
tấm kính lạnh lẽo. “Đời nhà Hán có một vị Hoàng tử, chàng đem
lòng yêu con gái của dì mình tên là A Kiều. Dì chàng hỏi: “Sau này
con sẽ yêu thương A Kiều như thế nào?”. Hoàng tử trả lời: “Đợi sau khi
lên ngôi Hoàng đế, cháu sẽ xây một cung điện vàng để nàng sống trong
đó”. Sau khi trưởng thành, vị Hoàng tử này chính là Hán Vũ Đế danh
tiếng lẫy lừng. Quả nhiên chàng đã không thất hứa, chàng phong A Kiều
làm Hoàng Hậu và xây cung điện vàng”.
“Em kể với anh những chuyện này để làm gì?” Sở Thừa bước đến, đứng
sau lưng nhẹ nhàng ôm tôi, vòng tay ấm áp, mùi thơm quen thuộc nhưng
tất cả những điều này đều làm tôi muốn khóc.
“Đây là lần đầu tiên anh được nghe câu chuyện này, ý của am là anh yêu
em như Hán Vũ Đế yêu A Kiều hả?”
“Anh có biết A Kiều có một kết cục thế nào không?” Tôi không quay
đầu, tiếp tục nói nhỏ: “Hán Vũ Đế là một trong những vị Hoàng đế
vĩ đại nhất trong lịch sử Trung Quốc nhưng A Kiều của ông cũng là
một trong những vị Hoàng hậu có số phận bi thảm nhất. Bà sống trong
cung điện vàng đó chưa được bao lâu thì bị Hoàng đó bỏ rơi trong lãnh
cung, cuối cùng một mình lẻ loi chết trong đó”.
Sở Thừa bóp chặt hai tay: “Lưu Bạch, em đừng nói những lời xui xẻo
đó. Anh đã hứa với em là anh sẽ cố gắng hết sức mình để đem lại
hạnh phúc cho em. Anh sẽ không quên điều đó, em cũng đừng bao giờ quên!
Em đã hứa sẽ mãi mãi ở bên anh mà”.
Tôi khẽ cười: “Đúng vậy, anh không phải là Hán Vũ Đế, em cũng không
phải là A Kiều, ở đây càng không có cung điện vàng.
Nhưng Sở Thừa ạ, anh bảo em phải ở bên anh thế nào? Anh muốn em ở
trong căn hộ này, hoặc đưa cả Mạt Lợi đến, sững sờ nhìn anh và
người khác làm đám cưới rồi sinh con đẻ cái, sau đó đợi những lúc
anh có thời gian rỗi rãi đến ngó qua một lần ư? Anh muốn em ở bên anh
như vậy ư?”.
Một bầu không khí im lặng bao trùm sau lưng, tôi không dám ngoái đầu,
sợ nhìn thấy vẻ mặt anh sẽ khiến tôi không nói tiếp được nữa: “Em
đã biết hoàn cảnh bất đắc dĩ của anh, mặc dù để được bên em như
thế, anh cũng phải đau đầu vắt óc, khổ sở lo tính mọi chuyện đúng
không? Chỉ tiếc rằng em thực sự không thể chịu được cảnh chia sẻ đó.
Nếu em chịu được thì việc gì em phải chia tay với Mặc Nhiên? Trong
chuyện tình cảm em là người “thà chết vinh còn hơn sống nhục”. Có lẽ
người khác đều thấy em ngu xuẩn nhưng đây chính là con người em. Không
thay đổi được, cũng không thể thay đổi”.
Sở Thừa khẽ thở dài bên tai tôi: “Lưu Bạch, em làm anh sợ. Anh chưa bao
giờ có cảm giác này, sợ mất em, sợ không được gặp em nữa. Lưu Bạch,
anh xin em đấy, em hãy cho anh thời gian, mình sẽ cùng đối mặt giải
quyết mọi chuyện trong tương lai. Em đừng bỏ cuộc khi vừa mới bắt
đầu, để anh phải tuyệt vọng, được không em?”.
Cái tôi cần chỉ đơn giản là niềm hạnh phúc của một người bình
thường, có thể được ở bên nhau. “Em yêu anh, anh là duy nhất của em,
còn em cũng là duy nhất của anh. Được ở bên người mình yêu, không
phải lo lắng cơm áo gạo tiền, đây là niềm hạnh phúc lớn lao nhất.
Nhà cao cửa rộng, xe hơi đắt tiền, cuộc sống xa hoa, tất cả đều không
phải là cội nguồn của hạnh phúc, anh có hiểu điều đó không? Anh có
hiểu không?”, tôi muốn hét lên thật lớn nhưng dường như có vật gì
chặn ngang cổ họng, khiến tôi không thốt ra thành lời.
Trên đường về nhà, tôi vẫn quay đầu nhìn ra cửa sổ. Đồng hồ đã
chuyển sang giờ của ngày hôm sau, đ