
với trâu càng ngang bướng hơn, cứng đầu bất
khuất, đánh chết cũng không nhận sai.
Nàng không biết là hoàn cảnh gì đã dưỡng hắn thành tính tình khác
thường như vậy, lại có thể từ trong đáy mắt tối đen của hắn mơ hồ nhìn
thấy chỗ đau xót nhất trong đáy lòng hắn.
Đứa nhỏ này vừa kiên cường lại vừa yếu ớt.
Nàng nhịn không được, thương tiếc nói: “Sư đệ, cho dù là ngươi rất
thích uống rượu, nhưng là nhất thời tò mò, sư tỉ nói cho ngươi biết,
uống rượu không tốt cho thân thể, sư tỉ không muốn ngươi vì uống rượu mà làm tổn thương mình, như vậy sư tỉ sẽ rất đau lòng, so với mình bị
thương còn đau hơn, ngươi hiểu chưa?”
Khúc Địch cúi đầu, trái tim nhỏ nhắn đã bị ôn nhu của Đinh Đinh tràn
đầy vào, hơi thở ấm áp chưa từng có đang lan đầy khắp cơ thể.
Chưa từng có người toàn tâm toàn ý đối xử với hắn như vậy, chỉ có Đinh Đinh.
“Thực xin lỗi, sư tỉ.” Ở trươc mặt nàng, rốt cuộc hắn cũng không thể nói dối hết lần này đến lần khác.
“Không sao, chỉ cần ngươi đáp ứng sư tỉ, sau này không bao giờ uống rượu nữa là tốt rồi.” Đinh Đinh thực là khoan dung độ lượng.
Khúc Địch thấy đầu mình như bị người gõ mạnh một cái. Không thể nào?
Muốn hắn từ nay về sau kiêng rượu, này…. Thế thì làm sao mà hắn sống
được?
Hắn gần như là được rượu nuôi lớn, một ngày không uống rượu, ăn cơm
cũng không có vị gì, cả đời không uống rượu…. Được, trực tiếp cho hắn
một đao còn sảng khoái hơn.
Không được, thích Đinh Đinh là một chuyện, nhưng kiêng rượu…. Vô luận thế nào hắn cũng không thể buông tha cho cái tư vị tuyệt vời này được.
Làm sao bây giờ? Hắn nhanh chóng tìm cách, thế nào cũng phải tìm một lý do để thuyết phục Đinh Đinh cho hắn uống rượu mới được.
“Sư tỉ, rượu thật sự là không tốt thế sao? Vậy vì sao trong sách
thánh hiền, rất nhiều cổ nhân chỉ có khen ngợi rượu thôi?” Cảm tạ Đinh
Đinh! Nàng đã cố gắng dạy hắn. Không chỉ tâm pháp võ học, ngay cả kinh
sử tử tập cũng nói qua không ít, hắn nhớ rõ nàng có nói qua mấy bài thơ.
“Có sao?” Nàng không có ấn tượng.
Hắn rung đùi đắc ý ngâm: “Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà? Thí như
triêu lộ, khứ nhật khổ đa. Khái đương dĩ khảng, ưu tư nan vong. Hà dĩ
giải ưu? Duy hữu đỗ khang (*).”
(*) Đoản ca hành kỳ I – Tào Tháo
(nguồn: http://tieudinh.wordpress.com/2011/05/05/do%E1%BA%A3n-ca-hanh-k%E1%BB%B3/)
短歌行其一
Đoản ca hành kỳ 1
Bài hát ngắn kỳ 1
對酒當歌,
Đối tửu đương ca
Trước rượu nên hát
人生幾何:
Nhân sinh kỷ hà?
Đời người bao lâu?
譬如朝露,
Thí như triêu lộ
Giống như sương sớm
去日苦多。
Khứ nhật khổ đa
Ngày qua khổ đau
慨當以 慷,
Khái đương dĩ khảng
Nghĩ tới ngậm ngùi
憂思難忘。
Ưu tư nan vong
Buồn lo suốt đời
何以解憂:
Hà dĩ giải ưu?
Lấy gì quên được?
惟有杜康。
Duy hữu đỗ khang
Chỉ rượu mà thôi?
青青子衿,
Thanh thanh tử khâm
Xanh xanh áo ai
悠悠我 心。
Du du ngã tâm
Lòng ta bồi hồi
但為君故,
Đãn vị quân cố
Chỉ vì ai đó
沉吟至今。
Trầm ngâm chí câm
Trầm ngâm đến nay
呦呦鹿鳴,
Ao ao lộc minh
Hươu kêu rao rao
食野之蘋。
Thực dã chi bình
Cùng ăn quả bình
我有嘉賓,
Ngã hữu gia tân
Ta có khách quý
鼓瑟吹笙。
Cổ cầm suy sinh
Gảy đàn thổi sênh
皎皎如月,
Minh minh như nguyệt
Vằng vặc như trăng
何時可輟?
Hà thời khả xuyết?
Lấy được lúc nào?
憂從中來,
Ưu tùng trung lai
Trong lòng lo lắng
不可斷絕。
Bất khả đoạn tuyệt
Dứt được làm sao?
越陌度阡,
Việt mạch độ thiên
Lội ruộng giẫm bờ
枉用 相存。
Uổng dụng tương tồn
Tiếc nỗi sống thừa
契闊談宴,
Khế khoát đàm yến
Bạn bè hội họp
心念舊恩。
Tâm niệm cựu ân
Lòng nhớ ơn xưa
月明星稀,
Nguyệt minh tinh hy
Sao thưa trăng sáng
烏鵲南飛,
Ô thước nam phi
Về nam quạ bay
繞樹三匝,
Nhiễu thụ tam táp
Ba vòng cây lượn
無枝可依。
Hà chi khả y?
Đậu cành nào đây?
山不厭高,
Sơn bất yếm cao
Núi không ghét cao
水不厭深。
Hải bất yếm thâm
Biển không ghét sâu
周公吐哺,
Chu Công thổ bô
Chu Công thả cơm
天下歸心。
Thiên hạ quy tâm
Thiên hạ về theo “Ách?” Nàng hơi chần chờ . “Vài câu này giống như là trong chi nhất đoản ca hành kỳ của Tào Tháo.”
“Không chỉ có thế đâu!” Hắn tiếp tục nói: “Người xưa không mong đủ
phú quý, chỉ mong say rượu không muốn tỉnh. Xưa nay thánh hiền đều tịch
mịch, chỉ có lưu lại kỳ danh.”
Đinh Đinh ngây người.
Khúc Địch lại tiếp tục nói: “Còn có…. Triệu khách man hồ anh, ngô câu sương tuyết minh. Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh. Thập bộ
sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành. Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh. Nhàn quá tín lăng ẩm, thoát kiếm tất tiền hoành. Tương chích
đạm chu hợi, trì thương khuyến hầu doanh. Tam bôi thổ nhiên nặc, ngũ
nhạc đảo vi khinh. Nhãn hoa nhĩ nhiệt hậu, ý khí tố nghê sinh. Cứu triệu huy kim chùy, hàm đan tiên chấn kinh. Thiên thu nhị tráng sĩ, viên hách đại lương thành. Túng tử hiệp cốt hương, bất tàm thế thượng anh. Thùy
năng thư các hạ, bạch thủ thái huyền kinh (*).”
(*)Hiệp khách hành – Lý Bạch
(nguồn: http://www.hoasontrang.us/tangpoems/duongthi.php?loi=324)
俠客行
趙客縵胡纓。
吳鉤霜雪明。
銀鞍照白馬。
颯沓如流星。
十步殺一人。
千里不留行。
事了拂衣去。
深藏身與名。
閑過信陵飲。
脫劍膝前橫。
將炙啖朱亥。
持觴勸侯嬴。
三杯吐然諾。
五岳倒為輕。
眼花耳熱后。
意氣素霓生。
救趙揮金槌。
邯鄲先震驚。
千秋二壯士。
□赫大梁城。
縱死俠骨香。
不慚世上英。
誰能書閣下。
白首太玄經。
Triệu khách mạn hồ anh
Ngô câu sương tuyết m