
đứa còn trinh nguyên?
Tôi chỉ có thể xác định con gái mình khỏe mạnh là được!
Tôi an ủi tôi như vậy.
Có người gọi bên ngoài phòng.
– Vẫn chưa ngủ à!
Tôi đặt sách xuống, nhìn Bái Bái cười.
– Vừa nãy dì Uất Chân gọi điện.
– Vậy sao? Sao không để mẹ nói với dì ấy?
– Con có hỏi, dì Uất Chân hình như gấp lắm nên cúp máy!
– Có chuyện gì không?
– Hà! Hà! – Bái Bái mừng rỡ nhảy lên giường hôn trán tôi, nói:
– Dì Uất Chân nói sắp đặt cho con đi nghỉ hè ở Âu Châu, cho con ở Pháp hai
tháng, học họa và bồi dưỡng tiếng Pháp! Dì nói có người bạn dạy ở đại học
Paris, nói sẽ gởi gắm chăm sóc con. Dì sẽ lo hết chi phí cho con, miễn năm nay
con học giỏi là được!
– Dì Uất Chân lo cho con quá!
– Mẹ, mẹ vui không?
Tôi cười, không đáp. Khỏi phải nói, đương nhiên là rất vui rồi. Ai lại thấy con
mình được người khác quan tâm chăm sóc mà không vui chứ? Huống chi, người ấy
lại là em gái mình, chắc chắn đó là cách bày tỏ tình cảm tôn trọng và tha thiết
đối với tôi!
Tôi đã từng giận Uất Chân mà cả đêm đâm ra xót xa, đau khổ. Tôi là kẻ quá mềm
lòng, chỉ cần ai đối xử tốt với tôi một chút dịu dàng tốt bụng là tôi muốn cả
đời báo đáp họ. Cho nên nhớ tới Cẩm Xương, anh chẳng bạc đãi tôi, vậy tôi phải
vì anh mà tận tụy, đến chết mới thôi.
Ngày thứ hai thường vắng khách, tôi đi chợ mua các thức ăn. Lúc trở về, hòm thư
đã đầy ắp, phần nhiều là các hóa đơn, phải đến buổi chiều tôi mới xem hết.
Vừa định đẩy cửa vào nhà, chị hàng xóm Đỗ Luân béo phì vừa cười vừa di chuyển
tấm thân 200 cân béo phì của chị từ bên vườn phục phịch chạy đến, tay cầm phong
thư, gọi:
– Bà Vương, bà Vương!
Chị chạy gấp gáp đến thở hồng hộc như trâu cày quá buổi, trán đẫm cả mồ hôi,
đưa tôi phong thư, chị nói:
– Vừa nãy bà treo bảng đi vắng, tôi mới tản bộ ra vườn thì có người đưa thư đến
nhờ trao cho bà.
– Cảm ơn chị Đỗ.
– Nào có gì. Anh ta nói thư từ tòa án Hương Cảng đấy.
Tôi ngạc nhiên:
chuyện gì đấy? Tôi mỉm cười cảm tạ chị hàng xóm và quay trở vào nhà.
Tôi bày các thứ đã mua lên bàn, đoạn ngồi lại xé bì thư, vừa xem lướt qua tôi
đã chết lặng.Tôi đọc lại, tay liền nắm chặt đập liên tục lên tờ thư mỏng manh
trên bàn.
Hoàn toàn không thể nào có được Ngân hàng Hằng Mậu vu khống tôi nợ họ 200 vạn
đồng, chẳng chịu hoàn trả nên kiện đến tòa, tòa gởi giấy báo đến tôi tại Canada
này.
Cả người tôi run lên từng chập, sau đó tôi đờ người bất động, thân hình chìm
vào khoảng không trống vắng, chỉ còn đôi mắt là không ngừng chuyển động ...
Tôi nghĩ mình sẽ khóc òa lên, nhưng tôi lại không khóc.
Khóc được sẽ hay hơn, nhưng tôi sợ,rất đỗi kinh sợ.
Tôi ngồi chết lặng trong bếp rất lâu, rất lâu ...
Sau đó, càng lúc càng sợ hãi, trong tôi dần hồi phục tri giác, lòng dạ rối tung
lên, tôi đứng lên loạng choạng, muốn nôn ra hết những rạo rực khó chịu trong
lòng.
Thực vậy, lòng tôi muốn nôn tháo ra máu huyết, những sầu muộn ẩn khuất tự tâm
hồn. Tôi lần mò tựa vào tường, vào cửa, lúc rửa tay, rửa mặt tôi mới bắt đầu
nôn mửa ...
Tôi nôn tháo ra hết thức ăn sáng ...
Tôi ngồi bệt xuống đất. Bên miệng còn đọng một ít mùi tanh khó chịu, và tôi lại
ói, lại mửa, cơ hồ nôn cả ruột gan.
Chẳng biết tôi gượng dậy lúc nào và gọi điện cho chị Cầu, tôi chỉ mơ màng nhớ
rằng đã nhờ chị coi sóc Bái Bái và cửa hàng. Tôi nói:
– Tôi có việc gấp phải về Hương Cảng ngay.
– Bao giờ thì trở lại?
Tôi chẳng biết. Nếu dính vào vòng lao lý thì thật đời này không biết lúc nào
mới trở lại.
Tôi òa khóc ...
Tôi nằm vật trên giường khóc suốt đêm.
Sớm hôm sau, tôi rửa mặt xong đi vào phòng con gái. Bái Bái còn say ngủ, chăn
thòng xuống đất - từ bé nó đã quen đạp tung cả chăn gối.
Tôi nhìn lướt qua Bái Bái, để lại mấy tờ ngân phiếu và ghi vài công việc giao
cho nó. Thấy mắt mình còn ướt, tôi vội lấy chiếc khăn nhỏ của nó cho vào xách
tay, đi nhanh ra cửa.
Tôi gọi taxi đến phi trường. Trong phòng chờ đợi, đầy cả khách trở về Hương
Cảng, ai cũng vui cười hớn hở, chỉ riêng tôi là ngồi một góc lặng câm như hến.
Có lẽ quá kinh hãi, tôi chỉ biết mau mau trở về Hương Cảng nên chẳng còn suy
nghĩ gì khác.
Tôi vô tội, cho nên chẳng có gì phải trốn tránh.
Với lòng tin đó, tôi đứng lên đối diện với mọi khốn khó trước mắt!
Cẩm Xương biết việc này anh sẽ phản ứng thể nào? Mắng chửi tôi hay sẽ ly hôn vì
tôi ngu quá?
Trời ạ! Tôi không thể suy nghĩ theo lối đó được, nếu không tôi sẽ quỵ mất và sự
tình thêm tệ hại.
Có thể giấy thông báo chỉ là một sự nhắc nhở lấy lệ, chứ gia đình Trương Trọng
Hiên đã dàn xếp đâu đó rồi, 200 vạn đối với họ có là gì? Mẹ tôi từng nói bà
Trương một lần sắm nữ trang đến 500 vạn, bà còn nói người ta muốn giúp cho mình
nở mặt; xem chúng ta là bạn tri kỷ nên mới nhờ đến, vậy thì sao lại có ý hàm
hại tôi chứ? Mẹ tôi còn nói nếu không may có điều gì xảy ra, họ sẽ đứng ra gánh
vác, chẳng cần đến tôi phải lo lắng? Mẹ tôi ...
Từ bé đến lớn, mẹ tôi đã bao giờ quan tâm đến tôi?
Tôi đâm ra run sợ.
Hiện tại tôi không thể bi quan quá. Trời cao rất công bình, tôi chẳng làm gì
sai trái. Còn nếu như có sai trái và tội danh được thành lập