Disneyland 1972 Love the old s
Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328953

Bình chọn: 10.00/10/895 lượt.

lá thư này, chắc tôi đã chết

rồi. Tôi dùng cái chết để bù đắp cho tất cả những tội ác của mình.

Tất cả, đều là do tôi làm. Tôi chính là

hung thủ. Tôi giết Ngô Khoan, đã đẩy hắn từ trên lầu xuống, tạo ra hiện trường tự sát giả.

Đây là một canh bạc, một canh bạc của ba người, tôi, Ngô Khoan và Triệu Tùng.

Mấy năm vừa rồi, thực ra tôi cũng nghiện cờ bạc.Những ván bài lớn nhỏ đã làm cạn kiệt toàn bộ số tiền tích cóp

của tôi trong suốt bao nhiêu năm qua. Khi nhìn quyển sổ tiết kiệm trống

rỗng, tôi cảm thấy mình vô cùng thất bại, rồi lại nghĩ đến chuyện sang

năm tôi sẽ về hưu, Tiểu Giai vẫn còn đang đi học…

Đặc điểm lớn nhất của dân cờ bạc, đó là

luôn tin tưởng chắc chắn rằng lần tiếp theo, nữ thần may mắn sẽ đứng về

phía mình. Tôi cũng không ngoại lệ. Ngày đó, có một trận cá cược bóng

đá. Tôi cảm thấy tôi đã chắc thắng, nhưng tôi lại không có nhiều tiền.

Để có thể có cơ hội kiếm chác lớn lần cuối, tôi liền tìm đến Triệu Tùng.

Tôi quen biết Triệu Tùng, cũng qua Ngô

Khoan. Ngô Khoan nói với tôi, hắn nắm trong tay một bí mật của Triệu

Tùng, chỉ cần hắn mở miệng, Triệu Tùng nhất định sẽ vay tiền cho hắn.

Lúc ấy, tôi thật sự đã bị sự tham tiền làm mờ mắt. Tôi đi tìm Triệu

Tùng, cũng mở miệng đòi tiền hắn. Nhưng Triệu Tùng quả là một gã rất

nhạy bén, hắn chỉ nói vài ba câu đã vạch trần lời nói dối của tôi. Nhưng mà… hắn cũng không đuổi tôi đi, ngược lại, còn nói rằng sẽ cho tôi vay

tiền. Hắn nói hắn cũng muốn cược một lần: rất đơn giản, nếu trận đấu đó, tiền này tôi có thể không cần trả lại cho hắn. Nếu tôi thua… thì tôi

phải giết một người, chính là Ngô Khoan.

Chắc chắn tôi đã bị ma quỷ làm cho mờ

mắt, bị hắn tẩy sạch não, ngu ngốc đồng ý. Kết quả… đúng vậy, là tôi

thua! Trận đấu mà tôi nắm chắc một trăm phần trăm, lại thua. Tôi đã bị

dồn đến đường cùng. Nghĩ đến món nợ lớn kia… Tôi cảm thấy, cuộc đời của

tôi đã thực sự bị hủy hoại. Suy nghĩ suốt buổi tối, dù thế nào tôi cũng

không thể đi giết người được, nên tôi đến tìm Triệu Tùng. Tôi nói với

hắn, tiền nợ hắn, tôi sẽ từ từ trả hết, nhưng tôi sẽ không đi giết người .

Đêm hôm đó, khi tôi tới nhà Triệu Tùng,

thì từ đằng xa tôi đã nhìn thấy Ngô Khoan đi từ trong nhà Triệu Tùng ra, còn khe khẽ hát, bộ dạng đó, có vẻ là vừa lấy được một khoản lớn của

Triệu Tùng. Trong đầu tôi đột nhiên có một suy nghĩ rất kinh khủng… Nếu

tôi giết Triệu Tùng, tôi sẽ không cần phải trả tiền nữa. Khi cảnh sát

điều tra ra, thì Ngô Khoan sẽ là đối tượng tình nghi lớn nhất, tôi chỉ

cần giết nốt Ngô Khoan, như vậy…

Giờ nghĩ lại, lúc ấy tôi thật sự

điên mất rồi nên mới có suy nghĩ điên cuồng ấy. Càng điên cuồng hơn, là

tôi không chỉ nghĩ, còn làm thật. Tôi giết một nhà Triệu Tùng, ba mạng

người, sau đó lại hẹn Ngô Khoan ra, đẩy hắn xuống lầu. Tất cả đều là do

tôi làm.”



Trên mặt giấy dày đặc chữ đã thành thật

khai báo tất cả tội lỗi. Lý Trạch xem xong, mặt đầy vẻ kinh ngạc, nhưng

nhất thời lại không biết nói gì. Chờ hắn phục hồi tinh thần, thì Kỷ

Lương đang lật tìm gì đó trong phòng.

“Sếp… cái này… cái này…” Tay hắn run rẩy cầm lá thư, đến giờ vẫn không thể tin mọi chuyện đều là do Hồ Thành làm ra: “Chuyện này có thật không?”

“Cậu nói thử xem!” Kỷ Lương nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, lẳng lặng đi ra khỏi phòng sách, xem xét xung quanh nhà.

Vợ Hồ Thành đã mất sớm vì bệnh tật, mấy

năm gần đây, ông đều một mình nuôi con gái. Nhà của một người đàn ông

làm cảnh sát, lại thiếu bàn tay phụ nữ sẽ luôn có vẻ hơi lộn xộn, may là còn có con gái, nên căn nhà này nhìn cũng không quá bừa bộn, ngược lại, còn rất ngăn nắp, sạch sẽ, đồ vật đều được sắp xếp có chủ định.

Cô nhìn qua khẩu cung của Hồ Giai, sau đó bước vào phòng cô ấy.

Phòng của một nữ sinh nên có hình thức thế nào?

Nhìn căn phòng trước mặt, Kỷ Lương chỉ có một suy nghĩ: phòng của một nữ sinh bình thường không phải thế này!

Sạch sẽ, ngăn nắp, chỉnh tề đến mức khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Trên giá sách, từng cuốn sách được sắp

xếp ngay ngắn từ cao đến thấp, mấy đồ vật nhỏ trên bàn học cũng thế. Kỷ

Lương mở ngăn kéo, bên trong có mấy con rối nhỏ bằng gỗ, thông thường,

tứ chi và đầu của rối gỗ có thể tự do cử động, có điều, hiện giờ, bọn

chúng đã bị tách rời thành từng mảnh nhỏ, đặt rải rác trong ngăn kéo,

nhưng lại rất có trật tự, tứ chi xếp với tứ chi, đầu xếp với đầu, phân

loại rất rõ ràng đặt trong đó.

Lòng Kỷ Lương như trầm xuống, cô đóng

ngăn kéo lại. Ngay lúc bước ra khỏi phòng, cô nhìn thấy bức ảnh lộ ra

trên giá sách. Đó là ảnh chụp một nhà ba người. Trong ảnh, Hồ Thành ôm

Hồ Giai, vợ ông thì ngồi dựa bên cạnh ông, cả nhà ba người nhìn rất hạnh phúc.

Kỷ Lương đi ra khỏi phòng, bước vào phòng khách, ngồi đối diện với Hồ Giai.

“Tiểu Giai!”

“Cảnh sát Kỷ!” Tâm trạng của Hồ Giai có

vẻ đã bình tĩnh hơn, đôi mắt cô đỏ bừng vì khóc, giống như con thỏ nhỏ,

ngước nhìn Kỷ Lương: “Bố em…”

“Chị thật sự xin lỗi!” Kỷ Lương thở dài: “Chú Hồ đã tự thú rồi.”

“Bố em, ông ấy…” Hồ Giai cúi thấp đầu: “Bố em sẽ thế nào?”

“Tôi đang chờ tin tức bên bệnh viện, có

điều… nếu tấ