
t cả những chuyện này là thật, thì khi chú Hồ tỉnh lại, sự
trừng phạt của pháp luật cũng đang chờ ông ấy.” Kỷ Lương nói: “Tiểu
Giai, em cũng cho rằng chú Hồ là hung thủ sao?”
Hồ Giai mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn
thẳng vào mắt Kỷ Lương: “Không… bố em đương nhiên không có khả năng
giết người… Bố em sẽ không giết người …”
“Vậy em có cảm thấy ai có thể làm việc
này không?” Kỷ Lương lấy quyển sổ ghi chép của cô, vừa lật vừa hỏi: “Em
nói tối hôm nay chú Hồ chưa ra ngoài, sau khi ăn xong chỉ ở lì trong
phòng sách, không bước ra, cũng không có ai tới vào lúc đó. Chúng tôi có xem xét ghi nhớ trong điện thoại của chú Hồ, thì cũng không thấy liên
lạc với ai. Trong bức thư để lại, chú Hồ đã thừa nhận hết tội lỗi của
mình…” Nói xong, cô đưa cho Hồ Giai xem lá thư tự thú của Hồ Thành mà Lý Trạch vừa đọc.
Hồ Giai run rẩy nhận thư: “Không… không
phải… bố em không giết người… Bọn họ không phải do bố em giết… Không
phải bố em giết…” Hồ Giai khóc to, không ngừng lắc đầu, phủ định sự thật rằng Hồ Thành đã thừa nhận chính mình là thủ phạm.
“Vậy ai giết bọn họ?” Kỷ Lương nhìn chằm chằm cô, tra hỏi: “Em biết ai giết họ, đúng không?”
“Em… em không biết, em không biết ---.”
Hồ Giai run rẩy cả người: “Lúc em đi tới, bọn họ chết rồi … đã chết
rồi…” Cô nhắm chặt mắt, trong đầu hiện lên tình cảnh mà cô không thể nào quên kia, thi thể bị cắt ra thành từng mảnh, những ánh mắt trợn to lên
nhìn cô chằm chằm…
“Hồ Giai!” Kỷ Lương nắm lấy bả vai cô:
“Em bình tĩnh một chút, nói cho tôi biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?! Nếu em muốn cứu chú Hồ, thì em phải nói cho tôi biết, rốt cuộc đã có
chuyện gì xảy ra?!”
“Cứu bố em… đúng, phải cứu bố em… cảnh
sát Kỷ, chị nhất định phải cứu bố em…” Hồ Giai giống như người chết
đuối, bám chặt lấy Kỷ Lương như túm được phao cứu sinh: “Em nói, em nói
hết, chỉ cần có thể cứu bố em… Hôm đó, em nhận được một cuộc điện
thoại…”
Hồ Giai khóc thút thít, giọng đứt quãng kể lại mọi việc.
Chuyên ngành của Hồ Giai là tâm lý học
tội phạm, đã từng tiếp xúc với các loại tội phạm, nhưng mà… vẫn cảm thấy chỉ có thể chạm đến lớp vỏ ngoài, cứ có cảm giác gãi không đúng chỗ
ngứa. Cô hy vọng có thể thực sự tiếp xúc với một vụ án thật, chứ không
phải chỉ trên tài liệu học tập. Chỉ có thực sự tiếp xúc, thì mới có thể
thể nghiệm sâu sắc hơn… Ngày đó, cô nhận được một cuộc điện thoại, người trong điện thoại nói cho cô một cơ hội để tham gia vào một vụ án mạng…
Việc này đối với cô là một món ăn hấp dẫn không thể kháng cự!
Dựa vào địa chỉ mà người kia thông báo
qua điện thoại, cô bán tín bán nghi đi tới nhà Triệu Tùng. Lúc mở cửa
ra, cô nhìn thấy cả nhà ba người Triệu Tùng đã chết rồi, thi thể rải đầy đất: “Em sợ hãi ngồi phịch xuống đất, đang định lấy điện thoại ra báo
án, thì người kia lại gọi đến, hắn nói hắn đang ở một nơi kín đáo theo
dõi em. Bắt em phải làm theo lời hắn, nếu không sẽ nổ súng giết chết em… Vì thế, em liền làm theo yêu cầu của hắn, sắp xếp thi thể thành tình
cảnh kia…” Hồ Giai vừa khóc vừa nói: “Cảnh sát Kỷ, em thực sự không giết người… Lúc em đi tới, họ đã chết rồi… Bọn họ cũng không phải do bố em
giết… Bọn họ bị người kia giết …”
Kỷ Lương nhờ người lấy cho cô một cốc nước: “Hồ Giai, em… có phải em bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không?”(*)
(*) Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế: còn gọi tắt là OCD (Obsessive-Compulsive Disorder) là một rối loạn tâm
lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám
ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có
tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm
bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. OCD được Tổ chức Y tế Thế giới xếp
vào nhóm 10 bệnh lý gây ra tàn phế nặng nề nhất trên toàn cầu. Bệnh còn
có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.
Người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa mà không kiểm soát được
chẳng hạn rửa tay hàng chục lần mặc dù tay đã sạch hay dành quá nhiều
thời gian để sắp xếp đồ vật trong nhà quá mức gọn gàng cần thiết. Nhưng
không phải mọi hành vi có tính chất ám ảnh cưỡng chế đều bị coi là dấu
hiệu của bệnh, chẳng hạn phải nghe kể chuyện mới đi ngủ được (ở trẻ nhỏ) hoặc các nghi lễ tôn giáo đều là các hành vi lặp đi lặp lại nhưng chúng có ích và không quá gây phiền toái. Ngoài ra nỗi lo lắng vừa phải trong một khoảng thời gian nào đó khi cuộc sống gặp cản trở cũng được xem là
các cảm xúc bình thường như trong mùa dịch bệnh lo lắng về sự sạch sẽ
giúp ích hơn là thái độ bàng quan. Nhưng sẽ là bệnh thật sự nếu nó quá
mức độ cần thiết và gây đau khổ. Mức độ của bệnh có thể từ nhẹ đến nặng, nhưng nếu bị nặng mà không được điều trị sẽ làm thoái hóa khả năng làm
việc, học tập thậm chí làm người bệnh không thoải mái trong chính căn
nhà của mình, họ có thể mất vài giờ một ngày chỉ để thực hiện các hành
vi cưỡng chế.
Mặc dù các triệu chứng điển hình của OCD thường bắt đầu ở lứa tuổi thanh niên hoặc đầu trưởng thành, tuy nhiên cũng có tới một phần ba khởi phát khi còn nhỏ tuổi thậm chí có
những đứa trẻ mắc b