
ư thế, Kỷ Lương
càng cảm thấy trong lòng khó chịu hơn, cổ họng như có gì đó chặn lại, khiến cô
muốn nói lại không nói nên lời.
“Mấy ngày trước, là do anh nghĩ không
thông suốt, làm em lo lắng.” Anh nói tiếp: “Tên nhóc quỷ kia nói rất đúng,
chẳng qua chỉ là tạm thời không thể tự bước đi thôi mà. Cũng đâu phải bị chặt
mất hai chân. Mà dù hai chân bị chặt mất, lắp chân giả vào rồi, anh cũng vẫn có
thể đứng lên…”
“Ừ…” Cô cắn môi, khẽ gật đầu.
“Lần này…” Anh ăn vài miếng, rồi đột
nhiên ngẩng đầu nói với cô: “Em phải ‘chịu trách nhiệm’ với anh.”
“… Em sẽ chịu trách nhiệm!” Kỷ Lương
hít sâu một hơi, cố giữ giọng nói của mình không bị run rẩy: “Dù anh không cho
em chịu trách nhiệm cũng không được…”
“Vậy là được rồi.” Anh khẽ cười, cúi
đầu tiếp tục ăn cháo.
Lúc này, ở ngoài cửa, Kỷ Duệ và Eric
một lớn một nhỏ ngồi trên băng ghế. Một lát sau, hai người mới rút tai nghe từ
trong tai ra.
“Nhóc, cháu làm tốt lắm!” Mắt Eric
sáng bừng, dựng thẳng ngón cái lên với cậu nhóc.
Kỷ Duệ nhét tai nghe vào trong túi áo,
đắc ý nhướng mày, sau đó vươn tay vươn chân, duỗi cái thân hình nhỏ nhắn ra,
khuôn mặt đáng yêu khiến không ít người qua lại phải quay sang nhìn: “Ở đây xem
ra không có việc gì nữa rồi”, cậu kéo tay Eric cười nói: “Chúng ta đi tìm đám
chú Trầm Sùng đi.”
Eric bất chợt thấy sợ run người, nhìn
khuôn mặt tươi cười vô cùng ngây thơ trong sáng kia của cậu nhóc, sao ông cứ
cảm thấy nó rất… nham hiểm nhỉ…
*
Lúc Kỷ Duệ tìm thấy đám Trầm Sùng, bọn
họ đang phân tích băng ghi hình của trung tâm thương mại, không bỏ qua bất cứ
một nhân vật khả nghi nào.
“Các chú xem mấy cái này làm gì?” Kỷ
Duệ bước tới, nhìn bọn họ đang cho video phát chậm để sàng lọc đối tượng:
“Không phải chú nói bên bang Thanh Sơn kia thuê người muốn giết tên hạt dẻ gì
gì kia sao?” (*)
“Anh nhỏ, họ của tên nhóc đó là Lật
Điền, tên là Lật Điền Trạch Minh.” Tần Dịch ngồi cạnh nhắc.
(*)栗子 [le zi'>: Hạt dẻ
栗田 [li dian'>: Lật Điền
Anh Duệ cố tình nói lệch đi.
“Em quan tâm hắn là Lật Điền hay là
hạt dẻ làm cái gì.” Kỷ Duệ cười: “Nếu không tìm thấy hung thủ, vậy thì coi tất
cả mọi người là hung thủ, đưa tên nhóc kia đến bang Thanh Sơn hỏi một câu, cũng
nhanh hơn tìm kim trong đáy biển như bây giờ.”
Lời nói của Kỷ Duệ giống như một ngọn
đèn rực sáng trong đêm.
Mọi chuyện xảy ra liên tiếp làm cho
đầu óc bọn họ trở nên hồ đồ hơn, nhất là mất đi người thủ lĩnh như Hạ Vũ, khiến
bọn họ không biết nên bắt đầu từ đâu. Nghe Kỷ Duệ nói vậy, bọn họ mới chợt nhớ
ra còn có cách đó. Nếu Hạ Vũ ở đây, có lẽ cũng sẽ chọn cách này, dùng bạo lực
áp chế bạo lực!
“Nhóc, lão đại quả nhiên là bố ruột
của cháu.” Trầm Sùng khẽ vỗ vai cậu nhóc, hổ phụ không sinh khuyển tử, câu nói
này quả nhiên có lý. Còn nhỏ thế này đã có phong độ của thủ lĩnh…
Địa vị của lão đại trong gia đình,
nguy to rồi! Gặp phải cậu con trai mạnh mẽ thế này!!!
“Sau khi tên nhóc Lật Điền kia bị đưa
về nhà Lật Điền, thì không thấy bóng dáng đâu nữa.” Tần Dịch nói. Sau khi Lật
Điền Anh Tử gọi điện về nhà hôm đó, nhà Lật Điền dùng thế lực của mình để áp
chế chuyện này xuống. Sau đó, Lật Điền Khẩu Nhất Lang cũng cho người đến, ý lão
là, gia tộc Lật Điền sẽ giúp họ giải quyết việc này, những chuyện về sau không
liên quan gì đến bọn họ nữa, rồi biến mất dạng.
“Hắn không xuất hiện, thì chúng ta có
thể đi tìm.” Không biết Tiểu Bạch lấy tấm bản đồ giấy ra từ bao giờ, nhanh tay
tìm: “Bản vẽ mặt bằng của nhà Lật Điền…” Hắn tìm kiếm trên tấm bản đồ…
Việc canh gác ở nhà Lật Điền đương
nhiên rất nghiêm ngặt, nhất là trong giai đoạn hiện tại. Nhưng bọn họ lại là
chuyên gia trên lĩnh vực này, chỉ dựa vào bản vẽ mặt bằng, bọn họ có thể phân
tích được nên giám sát ở chỗ nào thì thích hợp, ở đâu có thể có vệ sỹ… sau đó
dựa vào phân tích, để né tránh những chốt canh gác, nhẹ nhàng lẻn vào nhà đưa
người ra.
Việc trộm người do Trầm Sùng và Tiểu
Bạch phụ trách, bọn Hắc Tử ở ngoài tiếp ứng.
Nói là làm, tối hôm sau, trong nhà Lật
Điền bỗng nhiên có hoả hoạn nhỏ, khiến không ít giới truyền thông kéo đến đưa
tin, khiến toà nhà bỗng náo nhiệt hẳn. Cũng có người có tin tức rằng, hoả hoạn
này có thể liên quan đến xã hội đen, nhất thời khiến người gác cổng của nhà Lật
Điền vô cùng bận bịu, mà không để ý có hai người nhân lúc hỗn loạn lẩn vào
trong nhà, ‘ăn trộm’ thiếu gia Lật Điền, đưa đi mất…
*
Chuyển ngữ: Mẹ
Cherry
Người đàn ông này, dù hai chân bị tàn
phế cũng không hề ảnh hưởng gì đến khí chất của anh ta. Dù đang phải đối mặt
với một kẻ thâm trầm, tàn nhẫn như Thanh Sơn Vinh Điền, nhưng anh vẫn có thể
giữ vẻ trấn định như bình thường.
“Anh…” Kỷ Lương nhìn anh: “Rốt cuộc là
anh muốn làm gì?”
Cuộc nói chuyện giữa anh và Thanh Sơn
Vinh Điền khiến cô nghe mà như lọt vào sương mù, đây chính là cao thủ so chiêu
sao?
Giọng Hạ Vũ rất bình tĩnh: “Muốn giết
người thôi.”
Mặt Kỷ Lương co rút mạnh! Hạ tiên
sinh, anh có cần nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi thế không? Tin tức vừa
nghe được trong phòng kia, khiến cô không thể bình tĩnh được chút nào hết, anh